Chương trình từ thiện: Ấm áp vùng cao Hà Giang
Giải cu gáy đấu lần thứ nhất mừng SN diễn đàn 5 tuổi thành công tốt đẹp
Phóng sự: Nghệ nhân dân gian Trần Lữ
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

Tác giảChủ đề: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!  (Đọc 24461 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Lê Nam

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 313
  • Thanks 103
  • Niềm vui bất tận.
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #100 vào lúc: 04/07/2013 01:42:08PM »
 =)) =)) Say nắng, chóng mặt quá có " chè đậu đỏ " cho ăn với :)) :))
P/S : mấy hôm nay cu mái đang mặt lạnh , về nấu chè đậu đỏ cho p69 thôi _yahoo_ _yahoo_
SỐNG ĐƠN GIẢN CHO ĐỜI THANH THẢN.

Hoàng ĐL

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 372
  • Thanks 351
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #101 vào lúc: 01/08/2013 10:51:36AM »
Một câu chuyện cảm động trong mùa thi.
Đậu đại học là niềm ao ước nhưng với bạn nữ sinh trong câu chuyện này lại là một niềm day dứt. Đây là một câu chuyện được dân mạng chia sẻ trên facebook gây xúc động cho nhiều người.

Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.
Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn.
Bữa cơm tối nay có cá kho, bố đánh dưới ao lên nhưng nó ăn không thấy ngon. Hình như bố cũng vậy.
- Không đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.
Nó quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:
- Con hết buồn rồi, bố đừng lo.
Đêm, nó trằn trọc không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên nó không muốn tiếng trở mình của nó làm mẹ thức giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Nó nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình…
Nhưng nếu nó đi học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. Với nó, mạng sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.
- Bố à, chắc sang tháng sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho… đỡ buồn.
Nó nhìn bố thăm dò. Thực ra là nó đang nói tránh cái điều mà nó nghĩ: phải đi làm để có tiền đỡ đần cho bố. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:
- Cũng được con ạ.
Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì nó ở vị trí trung tâm thành phố, lại là đại lý lớn nên rất đông khách. Bận bịu với việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn. Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:
- Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.
Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng:
- Tại sao con lại nói dối bố?
Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:
- Con… xin lỗi bố… nhưng bố ơi, làm thế nào mà con có thể đi học được khi mẹ đang bệnh? Làm thế nào mà con có thể để bố một mình vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con cần phải làm những việc quan trọng hơn. Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ là đi sau các bạn vài bước thôi.
Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc nước.

(Nguồn: Internet)

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #102 vào lúc: 09/08/2013 08:00:18AM »
Đã Tìm Mà Không Thấy
Truyện cực ngắn của Michael Luong-Huany


Đi học về, cu Lẫm nhặt trên đường một đồng xu lớn. Nhà nghèo hiếm khi nhìn thấy tiền, nên cu Lẫm nghĩ tiền chỉ là của riêng những người bảnh bao giàu có. Đi trước Lẫm có một người như thế, cu chạy đuổi theo trả lại.

Nghe tiếng chân chạy sát, người này xéo ngang thấy thằng bé mặt lem luốc ăn mặc nhàu nhĩ tay giơ đồng xu ngang ngang như vừa móc túi áo hông của mình. Một tay giật đồng xu, tay kia ban cái tát trời giáng:

- Đồ lưu manh!

Thằng bé bất động tối sầm trời đất. Ném vèo đồng xu sang bãi cỏ bên đường, tay phủi phủi miệng túi áo hông, người bảnh bao đi thẳng.

Định thần lại, không hiểu sao cu cậu vẫn biết đồng xu được ném sang vệ cỏ bên đường, bò bẫm một lúc cũng tìm lại được; chạy tiếp về phía ngã tư tìm nghiêng một hồi không thấy người bảnh bao đâu. Cầm đồng xu tần ngần nghĩ đến hiệu tạp hóa có đôi tất ấm mà bao lần cu cậu mong cho mẹ...

- Cu Lẫm hôm nay về chậm nhé! - Mẹ dịu dàng.

- Con có cái này cho mẹ. - Cu Lẫm tay rút ra đôi tất. Mẹ Lẫm thoáng vui, nhưng lại giật mình:

- Con lấy đâu ra cho mẹ đôi tất?

Không dối mẹ cu Lẫm trả lời:

- Con nhặt được đồng xu. - Mẹ chợt buồn. "Con nên tìm trả người ta chứ!"

Không muốn mẹ chạm lòng, Lẫm đáp lời mẹ:

- Dạ, con đã tìm mà không thấy.

Mẹ Lẫm mặt tần ngần tư lự.

 
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #103 vào lúc: 21/09/2013 11:24:50AM »
Truyện ngắn: NĂM MUƠI NGÀN CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐỒNG NÁT

Phố nghèo, chiều mưa buồn lê thê. Có vài tiếng rao vọng lại, tiếng trẻ con khóc, tiếng 2 bà mẹ trẻ chửi mắng nhau, tiếng ồn từ một quán nhậu rẻ tiền….. Và cả tiếng kêu ken két từ cái bàn đạp đã gãy một bên của chị. Chị đạp đi thế mà lòng vui lạ. Đơn giản thôi, vì qua một chiều mưa lao lực và hi vọng, túi chị đã có 50 ngàn. Vừa đạp xe, thỉnh thoảng chị lại sờ vào túi của chiếc áo bộ đội bạc màu, thẫm đen vì mưa và mồ hôi, ở đó có 50 ngàn. Ở đó có tình yêu thương của chị.

Tiểu sử của chị cũng ít ỏi, như số tiền trong túi áo chị vậy. Một khổ nữ bới rác kiếm cơm. Không chồng, không nhà, không niềm vui thường trực. Có một đứa con 6 tuổi. Có một niềm hi vọng chơi riết trò ú tim. Thực ra thì lúc có đồng vốn ít ỏi trong tay, chị là bà buôn ve chai, nhưng như lúc này thì…..

Nửa tháng nay, cả 2 mẹ con chị bệnh. Mà mẹ con chị vẫn thường bệnh như thế. Làm ra được đồng nào là lại ngấm hết cả vào thuốc men. Chị chạy vạy trong xóm trọ nghèo để mượn tiền thuốc thang, cơm nước qua ngày. Chị vừa là người bệnh, vừa là con bệnh, vừa là kẻ nuôi bệnh tận tình. Hàng xóm chị là những “người nghèo tốt bụng có hạn”. Thế nên, sau vài bát cơm, miếng cháo ban đầu rồi họ cũng phải bỏ rơi mẹ con chị. Họ còn có cuộc sống của mình. Họ lực bất tòng tâm. Xóm trọ nghèo bên sông Sài Gòn hoang hoải ấy buồn liên miên. Như những khúc tình của Ngô Thụy Miên cứ réo vang mỗi chiều mưa ở phòng của lão chủ trọ già- cô độc.

Đã hai ngày nay, mẹ con chị chỉ húp mớ cháo lỏng bỏng từ bát gạo mà bà già bán vé số hàng xóm cho. Chị biết bà cũng không có gạo mà ăn, và mặc dù đã cho mẹ con chị rất nhiều. Nhưng đành nhắm mắt ngửa tay, như cho sự sống mình một cơ hội chuộc lỗi vậy.
Để đến sáng nay, chị đứng dậy. Như cây chuối ở quê chị năm xưa bị bão xô nghiêng rồi tự đứng dậy.Thế thôi. Phố những ngày vắng chị, hình như “rác quý giá” cũng nhiều lên. Chỉ vài vòng đạp xe, vài lần “khứu giác yếu đuối và đói” của chị phải chịu mùi xú uế từ những thùng rác uống căng tràn thời gian và nước mưa: Chị có 50 ngàn.

“Con muốn ăn gì nào con trai?”, trong cái phòng trọ chỉ đủ để nằm-ngồi, để biến chị và con trai thành “người thành phố” ấy. Sáng nay, chị đã xoa lên cái đầu cả tuần không gội của nó mà hỏi thế.
“Má, nhỏ thôi, một cái đùi gà nhé má. Con hứa, con sẽ khỏe liền, he he. Rồi con lại đi bán vé số như thường. Con lại mua mì vằn thắn cho má ”. Thằng quỷ. Đúng là chị thích món mì đó. Hễ khi nào bán “cháy hàng”, là nó lại mua cho mẹ một tô, coi là “quà”. Nó 6 tuổi. Chị muốn nuốt chửng nó vào trong người ấy chứ, để vĩnh viễn chẳng gì có thể đụng chạm đến nó. Đứa con thân yêu-người thân vô nhị trên cõi đời của chị. Thế mà chị không làm được. Không thể nào.

“Nhất trí thưa ngài. Đảm bảo sẽ có một em đùi gà chiên giòn bóng mỡ về cho ngài”. Người đàn bà “khổ hạnh vui tính” cười với con. Nhìn đứa con gầy còm, nhợt nhạt chị tủi hổ vô vàn.
__
Tiếng ken két của chiếc xe đạp lướt qua những vũng nước mưa nhẹ tênh. Chị chẳng thấy đói gì cả. Dù lúc trưa chỉ uống nước, và ăn mớ xôi hôm qua lão chủ làm cổ cúng người vợ quá cố, lúc sáng lão mới mang cho.

“Này, bác Tám, bác sao thế này. Lâu nay bác ở đâu. Trời ơi, mọi người trông bác mãi, sao thế này bác ơi”. Là lão Tám Ròm. Làm nghề vá xe đạp, hồi trước ở cùng xóm trọ. Sau lão đi kiếm thằng con trai bị tâm thần bỏ lão đi từ lâu vì nghe tin nó bạt tận Chợ Lớn. Thế mà giờ thì lão đang thoi thóp trên tấm ván đầy mỡ heo của đám tỷ lô chợ sáng.

“Đói….đói….”. Lão thều thào, mắt nhắm ghiền như ngủ.
“Bác đợi cháu, nằm đây nhé”. Chị chạy vào tiệm tạp hóa gần đó. Mua cho lão một bịch sữa, một cái bánh mỳ. Có bao nhiêu đâu, chỉ hết 10 ngàn, chị nhẫm tính rồi. Còn 40 ngàn mà lo gì. Bác đói chẳng lẽ mình bỏ đi, trước đây bác tốt với mình…..

“Này con kia….à bảo là không có tiền trả bà mà đi mua đồ kinh nhể…” Mụ Năm Vàng. “Tao không tự lấy thì chắc kiếp sau mày trả quá, đưa đây, có bao nhiêu đưa hết đây, 1 đồng bà cũng lấy”. Mụ giật lấy 2 tờ 2 chục trên tay chị. Chị giằng lại.

“Bác ơi, em xin bác. Rồi em đi làm em gửi bác. Con em đang ốm….em xin bác…bác ơi...”. Mụ Năm béo quá, chị thì gầy quá. Tay chị lại ướt nữa, 2 tờ tiền cứ thế tuột ra. Chị cứ đứng đờ người ra đó mà chẳng biết làm gì, khuôn mặt chị-khuôn mặc khắc khổ không còn đủ chỗ cho nỗi thất vọng nữa rồi. Và mụ Năm cũng đã mất hút đầu hẻm. Mà không quên cảnh cáo chị và chỉ thằng nô sai đi theo: “Còn thiếu 4 trăm 6. Cho mày một tuần, bà sẽ đến hỏi chuyện. Mày, lấy luôn chiếc xe đạp của nó cho tao”.

Chao ôi. Có đâm có chém, có nợ trăm triệu vạn triệu chị cũng chịu được, cũng cặm cụi làm cho đến cùng đời bến kiếp để mà trả nợ. Mà sao giờ mất bốn chục, chị cảm thấy như rụng hết cả 2 bàn tay, ruột đứt từng khúc mất rồi.

Mụ Năm…. cũng phải thôi, gia đình mụ cũng vừa tan nát vì lão chồng tặc cờ bạc. Chị nuốt nước mắt, chị chẳng còn thấy mặn gì cả. Vì đã tê buốt hết cả người rồi. Con trai chị. Nó đang nằm đó, nó ngoái cổ nghiêng tai để nghe tiếng xe của mẹ nó về. Nó nghĩ đến cái đùi gà, nghĩ đến mẹ nó, nghĩ đến những ý nghĩ nhỏ bé về cuộc đời bé nhỏ của nó. Chị nghĩ thế, trong đầu chị ngập đầy hình ảnh con trai. Chị toan bước đi thì dẫm lên bịch sữa hồi nãy chị và mụ Năm giằng co nhau làm rơi.

Hay là chị mang bịch sữa và bánh mỳ về cho nó. Còn lão già kia có là gì của mình đâu, đúng rồi, cuộc đời mà. Cái gì từ máu từ thịt mình thì mình mới đau, phải không. Phải, chẳng có gì lớn hơn được tình mẹ con cả. Cũng như mấy ngày trước, chị cố lê lết ra phố chợ này thiếu nợ. Mà…có được đâu. Làm sao mà được. Đừng hòng che đậy, đừng hòng rủ rê, lôi kéo chị - những thứ tình cảm xa vời nhợt nhạt và hời hợt kia. Chị gạt nước mắt. Bước đi. Chị ôm khư khư bịch bánh và sữa, hít thật sâu, hai mắt chị căng ra để đón sự vô cảm ùa vào. Chị đi về phía lão Tám, nhưng chị sẽ bước qua lão. Nhất định.
“Đói…..sao mà lâu về thế cô Hai ơi, cô bỏ tôi luôn sao, ai cũng bỏ thằng già này luôn sao”. Lão Tám vừa nằm vừa rên rỉ. Y như lão biết hết chuyện xảy ra ở tạp hóa vậy, y như lão đang đâm dao vào lòng chị vậy.

“Triệu người quen có mấy người thân
Khi lìa trần có mấy người thương”.

Trời ơi lão còn hát. Chắc không tìm thấy con lão cũng bị điên luôn rồi. Chị đã qua bước qua lão 2 bước chân. Nhưng đến đó thôi, nó như dính chặt xuống đất mất rồi. “Này, dậy đi, dậy đi…dậy ăn đi này ông già…chết tiệt.”- Chị bỏ cả 2 thứ mà chị ôm khư khư xuống tấm phản. Lão Tám không ngồi dậy. Lão cứ nằm thế, mắt cứ nhắm thế và quờ tay vơ lấy chiếc bánh mỳ nhai lấy nhai để, lão cắn bịch rữa, lão uống mà sữa chảy cả ra cổ, ra tấm phản trắng xóa.

Chị nhìn lão Tám, rồi khóc, rồi bỏ chạy. Chị không biết mình chạy vì cái gì. Trời vẫn lùn phùn mưa. Mà đời đâu có đau lùn phùn vào lúc này nữa.

Ôi chao ôi ! Tình thương đối với chị sao mà nó xa xỉ quá thế này, xa xỉ như tờ 50 ngàn ít ỏi của cuộc đời kia.

Chị không biết tại sao mình lại đứng tần ngần trước quán gà nướng từ khi nào. Mà cũng đúng thôi. Vấn đề lớn nhất của chị bây giờ không phải là đói khổ, là cơ cực, là lẻ loi, bạc bẽo ở đời sống này. Mà là niềm trông ngóng của thằng con trai chị. Nó là tất cả…là tất cả…

“Chị …..bán cho em…một …đùi…”.

“À…con Hai…gớm nhỉ hôm nay có tiền ăn đùi gà cơ đấy….cấm nợ nghe chưa….đầu tháng không nợ nọt gì đâu á….”.

“Chị yên t….tâm đi, lấy cái nào to nhất ấy…”. Chị dấu nét tội nghiệp, khắc khổ, cái sầu sầu trong mắt lúc trước thật tài. Điều gì khiến chị cố gắng đến mức đó, ngoài tình mẫu tử đây.

“Ờ…cái con kia, tiền tao đâu, à…á…ăn cướp hả….bớ làng nước ơi, ăn cướp…ăn cướp….Chó má…mày đứng lại cho bà….”. Chị chạy, hình như với chị chỉ có chạy mới thoát khỏi mớ khổ đời.

Chị nghĩ rồi, bà Tư béo bán chỉ có một mình, mà lại già cả nữa chắc chẳng đuổi theo chị đâu. Với lại bà ta cũng tốt bụng. Nhưng mà chị chạy ở phố chợ này thì như chạy vào đường cụt, vì ai chả biết chị. Có lẽ chị đã mụ mị mất rồi. Lần đầu tiên đi làm cái việc mà thiên hạ gọi là ăn cướp. Chị mụ mị rồi, không bàn cãi nữa.Có những lúc con người ta tự cho mình mụ mị, vì họ đã lỡ bước chân lên con đường cụt, mà mắt họ chẳng nhìn thấy một lối ra nào hết cả. Thật thương thay, thương thay cho chị.

Không ai đuổi theo. Chị vẫn cầm khư khư đùi gà, vừa ngoái đầu lại vừa chạy. Chị chạy rất nhanh. Giá mà cuộc đời cứ chạy như thế, sẽ thoát được đói khổ cơ cực thì có phải hay không. Nhưng không thể. Cuộc đời đâu chỉ chạy là thoát, là rời xa được đâu.

Chị chạy ở mé đường, chạy rất nhanh, trên những nắp cống cũ kỹ. Có một cái nắp đã bị ai đó dỡ lên. Chị không nhìn thấy, chân chị lọt thõm xuống đó. “Bụp”- đầu chị va vào nắp cống. Cả thân hình chị như cái bóng bay dài của đám trẻ bị xì hơi. “á…ôi…”. Người ta chỉ nghe có thế. Rồi người ta thấy máu me tràn ra tan vào cả vũng nước tù đọng nơi cái mương nhỏ của của góc chợ tồi tàn.
Đám dân nhậu ở cái quán rẻ tiền bỏ bàn đứng dậy, chạy ra…….Có kẻ say vừa chạy vừa chửu “mẹ kiếp nó”…..
___
“Năm, sao má con lâu về vậy, ôi đùi gà ngon quá đi mất. Năm ăn một miếng đi này. …Khiếp, má cho con tới 50 ngàn cơ đấy. Mà Năm gặp má con ở đâu, làm chi mà làm hoài, con không cần nhiều thế này đâu, con cần má ở đây à. …..Ngày mai nè, con khỏe, con sẽ dùng 50 ngàn này mua cho má một tô vằn thắn to thiệt là to….he he con mua cho Năm nữa chứ…”.. Thằng nhỏ con chị, vừa nhai đùi gà vừa thủ thỉ với bà Năm vé số. Bốn giờ sáng, bà mới kịp mang cái đùi gà và 50 ngàn qua cho thằng nhỏ, “này Tý, quà của !!! nè, bả chưa về, đang đi mớ hàng mấy ngày lận, của một công ty giải thể tận Bình Chánh đó con. Mày biết Bình Chánh ở đâu không, có khỉ. Nó xa lắm”. Bà thức nó dậy, hồi chiều qua nó đã được bà cho húp mớ cháo lõng bỏng khi đợi mãi mà chẳng thấy mẹ nó về. Bà sợ nó đói. Ôi 50 ngàn và cái đùi gà kia có....ôi...cuộc đời...., bà nghĩ, ý nghĩ của bà đứt quảng....hình như bà muốn khóc.

“Ăn đi con, ăn đi, Năm già rồi không có răng. Mày ăn đi còn nhanh lớn nữa. Nhanh lớn nữa mày hiểu không?”. Căn phòng xập xệ, ánh điện cũng xập xệ, đôi mắt ngái ngủ của thằng nhỏ không thể nhìn thấy được đôi mắt bà Năm già đang nhuốm lệ, lòng bà đang quặn đau…..
____
Chị trở về. Người chị nhức mỏi ghê gớm. Trời sáng sớm, phố nghèo đã lục đục âm thanh. Đó là cái âm thanh “đi trước cuộc đời” để kiếm miếng cơm. Lão Sáu bán xổ số, bà Ba đồng nát, Bà Hân hủ tiếu…..nhiều lắm. Mới có 4 giờ sáng họ đã lục đục dậy chuẩn bị, thế mà vui, thế mà họ và chị đã sống qua bao năm tháng như một điệp khúc đời người. Mà điệp khúc thì cứ lặp đi lặp lại, chứ có gì khác đâu.

Chẳng ai thấy chị, chị cũng chẳng chào ai. Chỉ lo đi nhanh để về với thằng nhỏ. Tay chị vẫn cầm khư khu chiếc đùi gà đã nhuốm máu, ăn nhằm gì, về chị rửa lại, chị luộc lại. Rồi sang lão chủ nhà năn nỉ lão một ít mỡ hành về xối lên. Thằng bé chẳng lại quíu cả miệng lại ấy chứ.

Có tiếng ru từ trong nhà vọng ra, đó là tiếng bà Năm già. Chị mừng quá, chị đẩy cửa bước vào. “Chị Năm, em biết là chị sẽ trông thằng nhỏ mà……”. Chị dừng lại. Ờ kìa, sao chị nói mà bà Năm chẳng hề để ý. Hay bà giận chị….

“Chị Năm, chị Năm, chị Năm…..”. Trời ơi. Chị không thể chạm vào bà Năm nữa. Không thể chạm vào đứa nhỏ nữa.

“Khônggggggggggggggggggggg…………….”. Chị hét lên, nhưng chẳng tới đươc cái thế giới của cuộc đời quen thuộc này nữa rồi. Thằng con chị gối đầu lên đùi bà Năm ngủ ngon lành. Miệng nó vẫn còn bóng loáng màu mỡ, tay vẫn cầm khư khư năm mươi ngàn. Thỉnh thoảng nó ú ớ “50 ngàn của má cháu đấy”.
____
Ở ngoài kia, một góc của xóm trọ tồi tàn này. Tiếng sụt sùi, tiếng thủ thỉ to nhỏ, tiếng đóng cộp cộp của búa đinh. Quan tài chị đã được đóng chỉn chu ở bãi bồi của mé sông. Người ta không thể đưa chị vào căn trọ tồi tàn ấy được. Vì nó quá nhỏ. Vì thằng con chị quá nhỏ. Trời mờ sương rạng sáng bên sông. Xóm ngèo buồn một nỗi buồn liêu tịch.

Hai ngày sau, thằng nhỏ con chị được chồng bà Tư cõng trên vai đi ra khỏi xóm trọ nghèo ấy. Bà Tư béo đi bên cạnh, một tai xách túi đồ của thằng nhỏ, một tay vỗ vỗ lên lưng nó : “đừng khóc con trai, đã có ba mẹ đây rồi”. Ông bà Tư sống gần hết đời người. Cũng có phúc đức, mà không biết sao chẳng có con….

Những con người trong xóm nhỏ ấy thở dài đón yên bình trở lại. Có người gạt nước mắt mừng thầm cho số kiếp của thằng nhỏ ít nhiều đã đổi thay.

Còn chị, chị lại bắt đầu một cuộc chạy trốn nữa rồi.

Sưu tầm
« Sửa lần cuối: 21/09/2013 11:50:49AM gửi bởi chipchip »
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

quephuqh

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 54
  • Thanks 6
  • Phan Văn Đình
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • queohuqh
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #104 vào lúc: 21/09/2013 12:09:56PM »
quá hay, xã hội nào cũng luôn tồn tại những mảnh đời bất hạnh
có ngày bắt được liên cườm

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #105 vào lúc: 16/12/2013 12:18:07PM »
Tôi muốn bắt đầu câu chuyện này bằng Ngày xửa ngày xưa... có một người nhà giàu, rất giàu. Sự giàu có bắt đầu từ một cơ may - hồi đó, khi còn là cậu bé nghèo khổ chỉ mong được ăn no, ông đã được một người tốt bụng đưa về nhà nuôi nấng và cho ăn học.

Ông thường kể lại chuyện này cho con cái nghe nhưng các con ông cười cho rằng đây chỉ là một trong những bài học đạo đức của ông mà thôi.

Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một người lao động bình thường và đi dạo. Nói là đi dạo nhưng thật ra là ông tìm gặp những ai cần giúp đỡ, ngay cả kẻ trộm cắp ông cũng không từ chối vì nghĩ rằng biết đâu sự giúp đỡ của mình sẽ là một cơ hội cho kẻ muốn hoàn lương.

Một tối mùa đông, như thường lệ ông đi trên đường. Ngang qua công viên, ông dừng lại vì chợt thấy dáng vẻ của một chàng trai sao mà thiểu não quá. Cùng với bộ áo quần tỏ rõ sự nghèo nàn là nỗi tuyệt vọng lồ lộ.

- Chào cháu, có chuyện gì vậy?

Câu hỏi êm ái của ông khiến chàng trai rùng mình. Cái rùng mình trong bóng tối của đêm đông khiến trái tim nhân hậu của ông đau nhói. Ông rất biết giới hạn của mình. Tiền bạc, ông không thiếu. Một công việc, ông sẵn sàng mở rộng cửa các nhà máy của mình cho bất kỳ ai cần một công việc. Nhưng nếu là một căn bệnh hiểm nghèo thì... Ông đã từng cho người ta tiền không phải để có cuộc sống mong ước mà là để mua một cái quan tài.

- Cháu không thể nói gì với ta sao?

Giọng chàng trai đẫm nước mắt:

- Cháu yêu...

A, ông có thể hiểu được. Đôi trẻ thiết tha yêu thương nhưng mẹ cha nhất định ngăn cản bằng cách thách chàng trai một đám cưới linh đình?
Ông mỉm cười:

- Ta sẽ tặng cháu tất cả những gì nhà gái muốn.

- Không... Không ai có thể - Giọng chàng trai tuyệt vọng.

- Ta có thể.

Câu trả lời tự tin và quả quyết của ông chỉ khiến chàng trai lún sâu thêm trong cay đắng:

- Ông trời cũng không thể làm được gì. Tối nay, cháu và nàng hẹn gặp nhau lần cuối tại đây. Rồi sau đó...

Giờ thì đến phiên ông rùng mình - rồi sau đó...

- Nhưng cái gì là không thể? - Ông gặng hỏi.

- Cha mẹ nàng chẳng đòi hỏi gì cả ngoài việc cháu phải đưa cha mẹ đến thăm nhà gái.

- Ơ, một thách cưới thật khắt khe. Như ta đây, nếu nhà gái đòi con trai ta phải đưa mẹ nó đến thì ta biết làm sao khi mẹ nó đã qua đời từ lâu.

- Không phải vậy - chàng trai kêu lên - cháu không biết cha mẹ mình là ai. Tự nhiên mà lớn lên... Tự nhiên mà có trên đời... Làm sao họ dám gả con gái cho một kẻ chẳng có gốc tích?

Ông đặt tay lên vai chàng trai và cảm nhận được toàn bộ sức nặng của cuộc sống trĩu trên đôi vai non tơ này. Có tiếng chân rón rén bước đến gần và một cô gái xuất hiện. Dù cô đang mặc một cái áo dày sụ của mùa đông và cái mũ len trùm xuống che khuất cả nửa khuôn mặt, ông vẫn nhận ra cô thật xinh xắn và đang đau khổ đến nhường nào. Ông nhìn thấy rõ vẻ ngạc nhiên trên mặt cô dù trời tối. Một ý nghĩ thoáng qua đầu...
Ông mỉm cười:

- Chào con.

Cô gái đưa tay lên miệng để che một tiếng kêu kinh ngạc, còn chàng trai thì sửng sốt. Ông thấy mình còn xúc động hơn cả đôi trai gái:

- Nếu hai con không chê có một người cha như ta.

oOo

Đám cưới diễn ra vô cùng vui vẻ. Cha mẹ cô dâu càng lúc càng quí chú rể bởi vì cha chàng không những thật lịch sự mà còn rất hiểu biết, ông nói chuyện về công việc lao động chân tay như một người cả đời gắn bó với nó vậy.

Nhưng điều đáng nói là những chuyện sau đám cưới. Một người khách đến dự tiệc rồi về là chuyện thường, còn đây là cha của chú rể. Nhìn những điều không dám thốt thành lời trong mắt đôi trai gái đang tràn trề hạnh phúc, ông chẳng thể làm gì khác hơn là đóng trọn vai diễn của mình. Thăm họ hàng và cùng nhau ra biển lưới cá... Con trai ông không phải dân biển nên rất vụng về, nhưng điều đó không khiến niềm vui giảm đi.

Mất một tuần ông không đến văn phòng làm việc.

Rồi mọi chuyện cũng kết thúc êm đẹp. Đôi vợ chồng mới cưới lưu luyến tiễn ông từ làng chài ra đến thị trấn và từ đây ông sẽ lên tàu. Lúc này không có ai, chỉ có ba người với nhau, không cần phải đóng kịch.
Nhưng làm sao có thể xưng hô khác được nữa?

- Chúng con chào cha.

- Chào hai con.

Sự trở về của ông làm cả công ty nháo nhác. Người thì tưởng ông gặp tai nạn mất xác, người tưởng ông bị bắt cóc và đang đợi cú điện thoại đòi tiền chuộc. Có người còn thì thầm rằng các con ông đang tìm kiếm di chúc...

oOo

Ông vẫn mỗi tuần một buổi đi trên đường để tìm kiếm và chia sẻ với người không may. Khi là một tấm chăn bông ấm áp cho kẻ đang run rẩy, khi thì tháo chiếc nhẫn trên tay tặng người cơ khổ...

Một năm trôi qua, mùa đông lại đến. Một tối khi ngang qua công viên,
ông chợt nghe tiếng gọi vui mừng:

- Con chào cha!

Ông nhận ra ngay là chàng trai hôm nào. Dù không thể nhớ mặt tất cả những người ông đã giúp nhưng chàng trai này là một kỷ niệm đặc biệt, chưa có ai cầu xin ông một điều tương tự vậy.

- Chào con.

- Mấy hôm nay ngày nào con cũng đến đây. Con mong được gặp cha.

- Để làm gì?

- Vợ con mới sinh em bé. Ông bà ngoại mời ông nội đến ăn mừng mẹ tròn con vuông.

Giọng chàng trai đầy hi vọng đồng thời cũng rất ngập ngừng. Quả là chàng mong muốn nơi một ông già gặp gỡ tình cờ một điều hơi quá đáng!
Nói xong, nhìn thấy đôi mắt nhướng lên vì kinh ngạc của ông thì chàng trai vội vàng tiếp ngay:

- Con cũng định là nếu không gặp được cha thì sẽ nói với ông bà ngoại là ông nội đang bệnh nặng.

- Chẳng ai muốn mình là người đang bị bệnh nặng cả, con trai - ông nói với một nụ cười tươi tắn trên môi - Biết tặng cháu nội món quà gì đây?

oOo

Ông bà ngoại tíu tít mừng vui khi ông đến. Còn phải nói, làng chài nhỏ bé mấy khi có khách xa về. Không phải chỉ ông bà ngoại mừng mà như là cả họ mừng vui. Hôm nay nhà này mời ông ăn một bữa, ngày mai nhà khác mời... Cứ như vậy nhà nào cũng kéo ông đến. Lần thứ nhất là sau tiệc cưới, và đây là lần thứ hai ông được bao nhiêu người mời mọc mà không phải là để nhờ cậy một điều gì. Họ nấu những con cá con tôm tươi hiếm hoi trong mùa đông và rất sung sướng khi thấy ông ngon miệng; để mừng cháu nội ông kháu khỉnh, mừng con dâu ông khỏe mạnh, mừng con trai ông đáng mặt nam nhi làng chài, vậy thôi. Họ không biết ông là ai nên không dạ thưa, không cố gắng làm ông hài lòng, không điệu bộ, không kín đáo quan sát đợi ông cau mày là vội dọn thay món khác, không chuẩn bị trước đến lúc này thì thế này và tí nữa thì thế kia... Tất cả thật giản dị như vốn là như vậy. Ông ăn và uống rượu chiết từ một cái can
nhựa thật to được mua về cho tất cả mọi người cùng uống.

Ông hít thật sâu làn không khí mằn mặn của biển, thấy lòng dâng một niềm vui khó tả, và ông thấy hãnh diện khi nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn con trai của mình lúc nói về anh. Chỉ một năm thôi mà anh đã trở thành một trong những người đi biển giỏi nhất làng chài này. Có một đứa con trai đáng mặt nam nhi thật không dễ, ông hiểu sâu sắc điều này.

- Rảnh rỗi ông lại về thăm cháu nhé.

Câu nói và những cái vẫy tay lưu luyến khiến ông xúc động. Ông chợt thấy có lỗi khi lừa dối những con người hồn hậu chân thành như vậy. Nhưng biết làm sao đây? Nhất là khi tất cả đang rất hạnh phúc. Tất cả, đúng vậy! Đêm, nằm trong ngôi biệt thự tiện nghi của mình, ông chợt nhớ ra các món cá hơi mặn, dân chài thường ăn mặn. Bác sĩ nói quả thận của ông sẽ gặp phiền toái nếu ông ăn mặn, nhưng tại sao lúc đó ông không hề thấy đau nhức như lẽ ra? Làm sao mà ông đã ăn hết tất cả một cách ngon lành?

oOo

Cho đến một ngày... bé Bi vòng đôi tay nhỏ xíu qua cổ ông, miệng bập bẹ gọi “Ông ội ơi...” thì ông nhận ra mình đến đây không chỉ vì chàng trai, không phải vì trách nhiệm tình cờ số phận sắp đặt. Ông đến đây vì bản thân mình muốn. Mỗi lần chìa má cho bé Bi hôn, ông thấy lòng trào lên niềm xúc động lạ lùng. Bước chập chững vấp vào ngưỡng cửa, bé òa khóc giơ hai tay về phía ông tin cậy.

Ông muốn cho bé tất cả những tiện nghi mà cháu nội của ông được hưởng nhưng rồi ông không dám mang tới làng chài gì khác ngoài túi bánh qui, cái khăn len, hộp sữa...

Ông sợ. Phải, ông sợ...

Nếu biết ông là tỉ phú thì chuyện gì sẽ xảy ra? Một khoảng cách mênh mông đẩy những con người hồn hậu của làng chài ra xa tít tắp, mình ông cô đơn bên này với bao qui tắc, có qui tắc ông phải chấp nhận và có qui tắc do chính ông đề ra. Hơn vậy nữa, họ sẽ biết những đứa con của ông là như thế nào. Và... sẽ giống như những nơi ngày ngày ông đi qua, rập khuôn những lời nói, những kiểu dáng cung kính và những tính toán lợi lộc. Tệ nhất là con trai và con dâu của ông sẽ thay đổi, tiền bạc và quyền hành sẽ làm biến đổi tất cả, ông quá rõ như vậy.

Không, để có những phút giây êm đềm ở làng chài này, để có gia đình êm ấm này, ông vẫn hãy là ông nội thôi. Ông cảm thấy bứt rứt trước những món quà đẹp muốn cho bé Bi mà đành phải thôi. Nhìn bé chơi với những viên sỏi, những vỏ ốc, những cái nắp hộp bằng thiếc... ông quyết định khi bé đến tuổi đi học sẽ nói thật và đưa bé vào một trường danh tiếng nhất.

oOo

Chưa kịp thực hiện thì ông ngã bệnh. Nguy kịch đến nỗi báo chí và truyền hình ngày nào cũng đưa tin và tung ra những dự đoán cho tương lai của cơ nghiệp mà ông dày công xây đắp.

Quanh ông là những hàng rào người: bảo vệ, các cộng sự, bác sĩ, luật sư, phóng viên, những kẻ thừa kế hàng thứ nhất, họ hàng xa, họ hàng gần...

Giờ khắc tỉnh táo hiếm hoi, ông bình tĩnh truyền đạt những gì cần thiết và điều cuối cùng là gọi gia đình nhỏ của làng chài. Lệnh ban ra
xong, ông cầu trời cho cuộc sống của mình đừng kết thúc trước khi kịp gặp. Nhưng ông không phải đợi một giây nào cả. Ngay lập tức họ xuất hiện trên ngưỡng cửa. Nghĩa là họ đã ở cạnh ông từ lâu lắm rồi. Làm cách nào vào được ngôi biệt thự của ông trong giờ khắc này? Không phải là điều dễ dàng, nhưng nếu người ta thiết tha muốn thì luôn có một cách nào đó. Ông thấy lòng ấm áp. Nghĩa là họ đã nhận ra ông! Còn ông thì...

- Các con biết từ bao giờ? - Ông yếu ớt hỏi.

- Ngày đám cưới đã có người nhận ra... bác. Bác nổi tiếng như vậy, đặc biệt như vậy...

- Hãy gọi bằng cha như con vẫn thường gọi.

Ông nói và cảm thấy hạnh phúc. Đúng vậy, hạnh phúc. Và tiếc nuối.

- Cha chưa làm được gì cho các con và bé Bi - giọng ông chỉ còn là tiếng thầm thì - Nhưng ta có một món quà...

- Cha đã cho con rất nhiều rồi - chàng trai nghẹn ngào.

- Ta đã làm gì đâu... - giọng ông yếu ớt và tràn đầy hối tiếc - Nếu ta biết con nhận ra ta là ai, hẳn ta đã...

- Cha đã cho con một người vợ hiền, cha đã cho con của con những kỷ niệm về ông nội, cha đã cho con một làng chài làm quê nhà... - chàng trai bật khóc - Cha đã cho con một cuộc đời.

Khuôn mặt người sắp chết ánh lên nét ngỡ ngàng. Ông muốn nói gì đó nhưng không kịp... Chàng trai áp khuôn mặt đầm đìa nước mắt vào lòng bàn tay của người đã thay đổi đời anh từ một tối mùa đông. Sau lưng anh, bé Bi trên tay mẹ mở to đôi mắt tròn xoe, kỷ niệm cuối cùng của bé về ông nội là trên khuôn mặt khép lại xanh xao hé nở nụ cười.

Nguồn : Internet
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #106 vào lúc: 29/01/2014 09:18:20PM »
ĐỪNG TỰ LÀM TỔN THƯƠNG CHÍNH MÌNH

Một đêm một con rắn trong khi đang tìm kiếm thức ăn, bò vào một xưởng mộc.
Người thợ mộc vốn khá bừa bộn, đã để lại một số công cụ nằm trên sàn nhà trong số đó có một cái cưa.
Khi con rắn bò lòng vòng trong xưởng, nó trườn qua cái cưa, và bị một vết cắt nhỏ.
Ngay lập tức, nghĩ rằng cái cưa đã tấn công mình, nó quay lại và cắn thật mạnh vào cái cưa khiến cho miệng nó chảy máu

Điều này khiến con rắn rất tức giận. Nó tấn công một lần nữa, và một lần nữa cho đến khi cái cưa đầy máu và dường như đã “chết rồi”.
Sắp chết vì những vết thương của mình, con rắn quyết định cắn một cái cuối cùng thật mạnh trước khi bò đi. Sáng hôm sau, người thợ mộc rất ngạc nhiên khi thấy một con rắn chết trước cửa nhà mình.
Bài học: Đôi khi trong lúc cố gắng làm tổn thương người khác, chúng ta chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi.

Nguồn : internet
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #107 vào lúc: 14/02/2014 12:45:33AM »
Nhân ngày Lễ Tình Nhân xin kể một câu chuyện để các bác đang hoặc sắp có người iu lấy vốn làm kinh nghiệm nha:

Hồi học đại học Em có quen rùi yêu một cô bạn gái. Hôm đấy hai đứa ngồi trên xe khách về thăm nhà cô ấy, em nghe headphone còn cô ấy đọc báo, đột nhiên cô ấy quay sang hỏi em: "anh ơi, trên báo nói con gái xinh thường không thông minh. Anh thấy sao?". Lúc đấy em đang nghe nhạc, câu được câu mất, thế là em trả lời: "Anh thấy lạ là tại sao em lại không thông minh nhỉ?". Chả hiểu sao cô ấy đùng đùng nhảy khỏi xe, đi mất. Em buồn mất một thời gian rùi sau đó lại yêu một cô khác.
Lẩn này cũng trên xe khách về nhà cô ấy, cô ấy vẫn đọc báo và em vẫn nghe headphone, đột nhiên cô ấy quay sang hỏi em: anh ơi, trên báo có nói ở phụ nữ vòng một tỷ lệ nghịch với trí thông minh, tức là những cô gái ngực lớn thường không thông minh, anh thấy sao? Lúc đấy em nghe headphone đến bài nhạc hay quá, câu được câu mất, thế là em trả lời: "anh thấy em rất thông minh" thế là cô ấy cũng nhảy luôn khỏi xe, chả hiểu sao! Hic  :-SS
Từ đấy về sau, em yêu rùi lấy vợ em bây giờ ý. Cứ lúc nào cô ấy đọc báo, là em ngồi bên cạnh, không làm gì cả, tập trung cao độ trả lời mọi câu hỏi của cô ấy  _khotro_
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #108 vào lúc: 14/02/2014 11:30:11AM »


Híc híc có phải đây là chuyện thật của bác Nguyên không?  :d. Đúng là bài học bổ ích đấy  :d

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #109 vào lúc: 17/03/2014 11:06:12AM »
KHI HẠNH PHÚC KHÔNG CHỈ LÀ NỤ CƯỜI

Người ta nói đúng, khi yêu người con trai mạnh mẽ nhất cũng có thể trở nên mềm yếu, còn cô gái dù mỏng manh yếu đuối đến đâu, trước tình yêu phút chốc cũng trở nên cứng cỏi.

Nam Khanh

- Bác sĩ Khanh! Anh nên quay về phòng mình nghỉ đi. Anh đã thức cả ngày qua rồi.

Tiếng cô y tá khẽ gọi làm tôi giật mình tỉnh dậy. Ca phẫu thuật sọ não đêm qua dường như đã hút cạn cả nguồn sinh lực trong tôi. Tôi không biết mình đã thiếp đi trên bàn làm việc tự lúc nào. Trước mặt vẫn là tập bệnh án làm tim tôi nhức nhối.

Ba năm đã trôi qua, những tưởng hình ảnh của Quỳnh Như đã được tôi gói ghém cẩn thận chôn giấu ở một nơi xa xôi nhất trong đáy tim mình, nay bỗng ùa về chân thực hơn bao giờ hết. Chỉ là tôi không ngờ sẽ gặp lại em trong tình cảnh éo le này. Quỳnh Như bị tai nạn giao thông. Sau ca phẫu thuật sọ não kéo dài hơn 3h đồng hồ, em vẫn đang nằm mê man trên giường bệnh và tôi là bác sĩ điều trị trực tiếp của em. Mặc dù êkip mổ đã cố gắng hết sức,vẫn còn một khối máu tụ nằm gần giao thoa thị giác chưa lấy ra được. Nó làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị lực của em. Có lẽ thị lực chỉ còn là bóng bàn tay, điều này thật vô cùng nghiệt ngã với một cô gái 19 tuổi, một sinh viên mĩ thuật như em.

Tôi đứng lặng bên giường em hàng giờ, cổ họng nghẹn đắng. Chưa bao giờ cảm giác bất lực với người bệnh lại làm tim tôi nhức nhối như vậy. Vì em không phải một người bệnh đơn thuần, em là người con gái tôi đã thầm yêu 3 năm về trước. Kí ức trong tôi chợt hiện lên như một thước phim quay chậm.

Lần đầu tôi gặp em trong bữa tiệc sinh nhật Thủy - em gái thằng bạn thân. Còn em lại là bạn học cùng lớp của Thủy. Khi đó tôi đã là một sinh viên năm thứ tư của đại học y khoa Hà Nội đầy kiêu hãnh, em mới chỉ là một cô bé nữ sinh lớp 11 nhút nhát, hiền lành. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em đã rất khác biệt. Em không rực rỡ như những cô bạn của mình, em trang điểm rất nhạt và chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản.

Hình như đôi giày cao gót dưới chân làm em khó chịu. Mỗi bước đi của em không được tự nhiên. Lúc đó tôi đã thầm cười: “Tại sao con gái lại cứ phải đối xử với bản thân mình như thế nhỉ?” Rồi tôi lại chợt có một thú vui xấu xa, đó là dõi theo thái độ ngượng ngùng, xấu hổ của em. Quả đúng như tôi nghĩ, em không quen với việc đi giày cao gót. Một cú va chạm nhẹ của cô gái đi qua, em loạng choạng mất thăng bằng. Tôi đứng gần đó theo phản xạ dang tay ra đỡ lấy. Mọi việc xảy ra như chớp nhoáng. Khi ý thức lại, em đã nằm gọn trong lòng tôi, tay tôi đang đặt trên vòng eo nhỏ mềm mại của em. Quỳnh Như ngước đôi mắt trong veo lên nhìn tôi, hai má ửng hồng. Ánh đèn lung linh trong căn phòng dường như đọng lại cả trong đôi mắt ấy. Trái tim bỗng hỗn loạn, đập thình thịch. Em vội vàng bật dậy khỏi tay tôi, luống cuống giải thích:

- Không phải của em, … tiếng thình thịch ấy.

Nói rồi em nhanh nhẹn biến mất. Tôi nhìn theo bóng em khuất dần, chiếc váy trắng bồng bềnh như bông hoa quỳnh hé nở trong sương đêm, tinh khôi và thanh khiết vô ngần. Hương thơm xà bông dìu dịu của em dường như vẫn còn phảng phất đâu đây.

Tôi khẽ đặt bàn tay lên trái tim vẫn còn đang đập rộn ràng của mình mỉm cười, pha chút giễu cợt:

- Tôi biết, vì… nó là của tôi.

Từ ngày hôm ấy, hình ảnh chiếc váy trắng như bông hoa quỳnh cứ bồng bềnh, bồng bềnh xâm chiếm lấy tâm trí tôi. Vấn vít lấy tôi cả trong giấc ngủ. Tôi chợt nhận ra, mình đã để cô bé đó đi quá sâu vào trái tim mình mất rồi. Tôi đã bị nét đáng yêu, thánh thiện của em hút lấy, không dừng lại được. Tôi hỏi thăm về em từ Thủy.


Những lúc rảnh, lại lặng lẽ dõi theo em vào lớp. Lặng lẽ đi sau em những buổi tối học thêm tan muộn. Tất cả chỉ là lặng lẽ mà thôi và em không hề hay biết. Không phải tôi hèn nhát không dám gặp mặt, mà vì tôi muốn mình hiểu hơn về em. Em là một cô gái sống nội tâm. Nếu không phải một người hiểu em sâu sắc, sợ rằng sự xuất hiện của tôi sẽ chỉ chuốc lấy thất bại. Chẳng phải các cụ đã có câu “Giục tốc bất đạt” đó sao? Tôi không tin rằng sự kiên trì, chân thành của mình lại không làm cảm động được em.

Ông trời không phụ lòng người, một lần theo em trên đường về, thấy em rẽ vào quán CD cùng nhỏ bạn thân, tôi cũng vào theo giả vờ chọn vài chiếc đĩa nhạc đang thịnh hành. Gần trưa, nên quán khá vắng. Em đeo chiếc head phone treo trên kệ CD của quán và say sưa theo một điệu nhạc nào đó, hai hàng mi cong vút khẽ nhắm hờ, mái đầu nghiêng nghiêng, cái miệng nhỏ xinh không ngừng lẩm nhẩm theo lời bài hát. Bất chợt khóe môi em cong cong nở một nụ cười rồi nhỏ giọng thì thầm với cô bạn. Tôi ngay lập tức căng hết giây thần kinh thính giác ra bắt sóng, nghe câu được câu chăng:

- Nếu có một ngày, một ai đó tỏ tình với tớ bằng bài hát này và tặng tớ một chậu xương rồng thì tớ sẽ nghiêng ngả mất thôi.

Nói rồi Quỳnh Như đưa head phone cho bạn nghe thử. Cả hai cô bé đều bật cười khúc khích.

Trái tim như đánh lô tô trong lồng ngực. Bộ nhớ của tôi nhanh chóng ghi âm lại câu nói quan trọng ấy. “Rút cuộc bài hát em nghe là bài gì vậy?” Lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng tôi cũng có thể chờ được đến khi hai cô bé rời khỏi quán. Nhanh như chớp, tôi vồ lấy cái head phone treo trên kệ, bật lại chiếc CD của Shakin Stevens mà hai cô bé vừa nghe. CD có tất cả 7 bài hát. “Bài nào mới là bài em thích nhất đây?” Tôi nhớ lại cách mấp máy môi của em, khẽ nhắm mắt, hòa mình vào từng nốt nhạc. Với tính cách của em, chìa khóa hẳn là “Because I love you”:

If I got down on my knees and I pleaded with you

If I crossed a million oceans just to be with you

Would you ever let me down?

If I climbed the highest mountain just to hold you tight

If I said that I would love you every single night

Would you ever let me down?

Well, I’m sorry if it sounds kinda sad

It’s just that, I’m worried

So worried that you’ll let me down

Because I love you. Love you. Love you.

So don’t let me down.

Như tướng quân thắng trận trở về, tôi sung sướng chờ cơ hội nhận thưởng. Suy đi tính lại, ngày gần nhất mà tôi có thể tỏ tình với em là gần 1 tháng nữa, ngày 14/2. Tôi tỉ mỉ chọn một chiếc mp3 màu hồng phấn thật đáng yêu. Sau khi lưu xong bài hát tuyệt vời của Shakin Stevens vào mp3, tôi cẩn thận đặt nó trong một chiếc hộp xinh xinh. Cây xương rồng to bằng nắm đấm tay, mọc ra một nhánh nhỏ duyên dáng làm người ta quên mất cả những chiếc gai sắc nhọn của nó. Tôi cầm chậu xương rồng lên tự hỏi: “Vì sao không phải là hoa hồng như bao cô gái khác mà lại là xương rồng nhỉ?” Thật là một cô gái thú vị. Nghĩ vậy tôi mỉm cười, không quên kèm theo một chiếc thiệp nhỏ với lời hẹn ước. Tôi không muốn sự hiện diện đường đột của mình làm Quỳnh Như khó xử nên đã nhờ Thủy chuyển hộp quà tới em giúp tôi. Sau đó tôi kiên nhẫn đứng chờ em trước cổng trường. Với em, đây sẽ là lần đầu tiên gặp lại tôi kể từ sau bữa tiệc sinh nhật 3 tháng trước. “Liệu em có còn nhớ tôi không? Có nhận ra tôi không? Có nhận lời làm quen của tôi không?” Trong lòng tôi lúc ấy như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua bò lại.



Kim đồng hồ rồi cũng chầm chậm nhích qua. Cuối cùng, em đã xuất hiện, nhưng không phải một mình. Sự xuất hiện của em mà tôi mong mỏi bấy lâu lại giống như một mũi dao sắc nhọn đâm xoáy lấy trái tim tôi. Em đang sánh vai cùng một cậu nam sinh khác. Cậu ấy chốc chốc lại ngoảnh sang nhìn em với một vẻ dịu dàng, đầy yêu thương. Hai người nắm tay nhau thì thầm điều gì đó, thi thoảng nụ cười lại sáng bừng trên khuôn mặt. Em đi ngang qua tôi, đôi mắt khẽ thoáng lên chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại như bình thường,… như không quen. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, người cứng đờ, chỉ còn biết lặng thinh nhìn theo bóng em đi, nhìn cái cách em nâng niu chậu xương rồng nhỏ trên tay mà lòng tôi càng xót xa, đau đớn…

Tiếng “Cạch” mở cửa làm cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi. Một chàng trai bước vào với một bó hoa hồng đỏ thắm trên tay. Tôi thầm nở một nụ cười nhàn nhạt: “Vẫn là nam sinh ngày ấy, nay có phần chững chạc hơn nhiều rồi.” Tôi ra hiệu cho cậu ấy giữ yên lặng để bệnh nhân nghỉ ngơi sau đó quay lại phòng làm việc.

Phan Anh

Tôi ngoái lại nhìn theo bóng Nam Khanh khuất dần sau ô cửa kính phòng bệnh. Anh ấy giờ lại là bác sĩ điều trị trực tiếp của Quỳnh Như. Tôi thầm mỉm cười: “ Đúng là trái đất tròn.” Nam Khanh dường như không hề biết tôi đã đứng ở cửa rất lâu trước khi bước vào đây. Qua ô cửa kính, tôi đã chứng kiến tất cả. Ánh mắt chân thành, yêu thương anh ấy dành cho Như vẫn như ngày nào chúng tôi bước qua trước mắt anh. Chỉ có nỗi đau là khác. So với nỗi đau nhìn người mình yêu tay trong tay với người con trai khác, nỗi đau nhìn cô ấy mê man trên giường bệnh lại đau đớn gấp trăm lần. Tôi thầm mỉm cười chế giễu chính mình.

Ba năm trước, tôi đã từng làm một việc có lỗi với anh nhưng chưa một lần tôi ân hận vì hành động ấy của mình. Khi Thủy vội vàng đưa cho tôi món quà của Nam Khanh và dặn đi dặn lại tôi chuyển tới Quỳnh Như, trái tim tôi đã phải đấu tranh mãnh liệt. Có ai lại giúp một người hoàn toàn không quen biết tỏ tình với người con gái mình thầm yêu hay không? Cuối cùng, tôi vẫn để Quỳnh Như tự quyết định. Chỉ có điều, tôi đã nói dối cô ấy. Đó là lần đầu tiên và tôi thề sẽ là lần cuối cùng tôi nói dối cô ấy. Khi Quỳnh Như rơi nước mắt nói tôi thật sự không hiểu cô ấy, khi cô ấy chủ động muốn rời xa tôi, trái tim tôi cũng tan nát.

Tôi hiểu rằng, tình yêu xây lên bằng sự lừa dối cuối cùng cũng không thể bền lâu. Nhưng tôi vẫn không đủ can đảm nói cho cô ấy sự thật. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét thân thương trên khuôn mặt còn say ngủ của cô ấy. Nếu có thể làm gì được cho cô ấy lúc này, thì đó chính là trả cô ấy lại cho Nam Khanh. Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ rời đi.

Quỳnh Như

Tỉnh dậy vì cơn đau đầu khủng khiếp hạnh hạ, tôi mở mắt dậy. Trước mắt tôi như giăng một màn sương mù dày đặc, tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là những bóng sáng lờ mờ, không rõ trắng đen, không rõ hình dạng. Mặc dù bố mẹ không ngừng nói với tôi rằng chỉ là tạm thời, rồi tôi sẽ lại nhìn thấy được nhưng tôi biết, mọi người chỉ an ủi tôi thôi. Tôi hoảng sợ nghĩ đến tương lai của mình, phải làm thế nào nếu tôi mãi mãi không thể nhìn lại được? Làm thế nào khi một sinh viên mỹ thuật không thể phân biệt nổi màu sắc? Ước mơ trở thành một nhà thiết kế của tôi sẽ vỡ vụn, như chính những mảnh vỡ của trái tim tôi lúc này. Tôi không nhớ mình đã khóc bao nhiêu nước mắt, chỉ biết khi một giọng nam trầm ấm vang lên, tôi mới có thể từ vực thẳm của sự tuyệt vọng trở lại. Anh giới thiệu mình là Nam Khanh, là bác sĩ điều trị trực tiếp của tôi. Anh nhẹ nhàng đặt vào bàn tay tôi một chiếc hộp nhỏ và nói:

- Hãy mạnh mẽ như cây xương rồng này. Em có biết truyền thuyết về xương rồng không?

Bằng cách của riêng mình, anh đã trấn an tôi. Tôi thấy mình giống như một chiếc tàu nhỏ bị mất phương hướng giữa đại dương bao la, bỗng nhiên lại xuất hiện một chút ánh sáng le lói của ngọn hải đăng chỉ đường. Ánh sáng hy vọng ấy là thứ duy nhất tôi có thể bám víu, cũng là thứ duy nhất nâng đỡ tôi vượt qua sự yếu đuối của chính bản thân mình. Và người canh gác ngọn hải đăng đó không ai khác ngoài anh, người đã thắp sáng cho tôi một tia hy vọng. “Hy vọng dù mong manh, nhưng nếu có lòng tin thì nó vẫn có thể xảy ra.”Anh đã nói vậy, và tôi cũng tin như vậy.

Cuộc gặp gỡ của trái tim

Tôi khẽ mở cửa phòng em bước vào. Hai tuần nay, không thấy chàng trai ấy đến. Không hiểu sao trong lòng tôi lại có chút vui vui. Quỳnh Như vẫn còn say ngủ. Đôi lông mày thanh tú hơi cau lại. Giấc ngủ không được bình yên. Bất giác tôi đặt nhẹ bàn tay mình lên bàn tay bé nhỏ của em. “Thì ra cảm giác được cầm tay em là thế này đây. Tại sao tôi lại cảm thấy đau đớn như vậy chứ?” Một lần nữa, sự bất lực như đám mây đen đè nặng lên trái tim tôi, bao phủ lấy bầu trời bên trên tôi. Tôi tưởng như chỉ cần cầm gậy chọc lên sẽ là một trận mưa xối xả, buốt lạnh. Em chợt tỉnh giấc. Thấy có cái bóng người lờ mờ trước mắt, em hốt hoảng cất tiếng gọi:

- Phan Anh, là anh phải không?

Em bất ngờ gọi tên chàng trai ấy, tôi bỗng thấy mình như người đi trên dây giữa lúc mất thăng bằng lại bị một bàn tay vô tình đẩy ngã. Ngay cả một chỗ bám víu cũng không có. Tôi vụt đứng dậy đi như chạy ra khỏi cửa, chiếc ghế bị tôi làm đổ rơi xuống nền nhà tạo thành một âm thanh sắc lạnh, chát chúa. Khi trấn tĩnh lại, tôi tự hỏi: “Tại sao tôi lại bỏ đi như trốn chạy? Tôi trốn chạy điều gì cơ chứ? Tôi có thể ngồi đó và bình tĩnh trả lời: Em nhầm rồi, tôi là Nam Khanh, là bác sĩ điều trị của em cơ mà?”

Tôi nghe trái tim mình run lên vì đau đớn, cảm giác này thật giống như ba năm về trước, khi tôi nhìn em tay trong tay cùng chàng trai ấy bước qua. Tôi khẽ mỉm cười với chính mình: “Thì ra ba năm qua, tình cảm của tôi dành cho em chưa bao giờ phai nhạt, chỉ là tôi tạm để nó lẩn khuất đâu đó trong trái tim mình, nay gặp cơ hội lại bùng lên dữ dội.”

Tiếng kim loại va xuống nền gạch tạo thành một thứ âm thanh đinh tai, nhức óc. Người đó, không phải Phan Anh. Bàn tay anh hình như ấm hơn và gầy hơn bàn tay cậu ấy. Phải rồi, chúng tôi đã chia tay được hơn ba tháng. Chính tôi là người lạnh lùng nói chia tay, sao lại hy vọng rằng cậu ấy sẽ đến chứ? Tự dò dẫm ra hướng cửa sổ, tôi ước mình có thể gom tất cả những tia ánh sáng rực rỡ bên ngoài tấm cửa kính kia để xua tan màn mây mù lạnh lẽo trước mắt. Tay tôi bỗng đau nhói vì chạm phải thứ gì đó lởm chởm, sắc nhọn. Tôi chợt nhớ ra chậu xương rồng nhỏ Nam Khanh tặng tôi. Mạnh mẽ kiên cường, đó là ý nghĩa anh ấy muốn nói với tôi. Trong lòng tôi chợt thấy ấm áp dễ chịu.

Thêm một đêm thức trắng bên chồng tài liệu, hồ sơ bệnh án. Tôi vẫn không tìm được hướng giải quyết nào. Cô gái đáng yêu, ngây thơ của tôi ngày ấy, em đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ phòng bệnh, em đang thả mình theo những dòng suy tư gì? Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần em. Em gầy và xanh hơn, đôi mắt vẫn trong veo như ngày nào nhưng lại hắt ra một thứ ánh sáng u tối, lạnh lẽo.

- Em có muốn đi dạo trong khuôn viên bệnh viện một chút không?

Em khẽ lắc đầu:

- Cám ơn anh, Nam Khanh. Nhưng em đâu thể nhìn được gì.

Gần hai tháng ở bệnh viện, em đã quen với sự có mặt của tôi, quen với việc nhận biết mọi người qua giọng nói. Ngoài những lúc phải khám chữa bệnh, tôi cũng thường xuyên ở bên em. Giúp em làm quen với những bệnh nhân khác bên cạnh, với việc nhận biết sự vật trong thứ ánh sáng lờ mờ. Nhờ vậy em đã có thể một mình đi lại trong phòng bệnh mà không va chạm vào những vật xung quanh.
Tôi nhìn em mỉm cười:

-Đã có anh nhìn giúp em.

- Có phải với bệnh nhân nào anh cũng quan tâm như em không?

Tôi giả bộ suy ngẫm rồi ngúc ngoắc trả lời:

- Không hẳn, chỉ những bệnh nhân nào xinh đẹp đáng yêu như em thôi.

Em bật cười thành tiếng. Nụ cười hiếm hoi nở trên môi em. Giây phút ấy, tôi đã ước rằng mình có thể mang lại nụ cười ấy cho em, mãi mãi.

Tôi chầm chậm dắt tay em đi trên con đường lát gạch của bệnh viện. Hai bên là hai hàng cau vua đã nhiều tuổi, thân cây cao vút, xòe ra những tán lá xanh rộng. Những bồn cây cảnh được quy hoạch gọn gàng. Bên trong trồng một vài loài cây đơn giản dễ sống như ngâu, cọ, vạn tuế, hoặc những khóm hoa dâm bụt. Còn có một vài loài hoa nhỏ tôi cũng không biết tên. Khuôn viên bệnh viện tất nhiên không thể sánh được với công viên, nhưng lại góp phần mang lại một màu xanh mát, dịu mắt . Một bầu không khí trong lành, một không gian làm người ta tạm thời quên đi những âm thanh sắc lạnh của dụng cụ y tế, của mùi nước clo khử trùng, của những u uất, phiền muộn trong lòng.
Em khẽ cất tiếng hỏi tôi:

-Bầu trời hôm nay có màu gì hả anh?

Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời với những tảng mây xám xịt nặng nề trôi không có lấy một tia nắng, rồi nhìn em dịu dàng:

- Màu hy vọng em ạ. Rất cao và xanh mịn.

Em mỉm cười thích thú lại hỏi tôi:

- Vậy có nắng rồi, nắng có màu gì hả anh?

- Màu ấm áp. Đưa tay đây, anh sẽ chỉ cho em.

Em đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình cho tôi. Khẽ đỡ lấy bàn tay em để đưa vào không trung, tôi hóm hỉnh cười:

-Ấm phải không?

Em mỉm cười gật đầu. Nụ cười làm trái tim tôi se thắt. Không phải tôi đang nói dối em. Tôi đang nói thật đấy chứ. Vì chỉ cần bên em, dẫu mưa cũng có thể biến thành một ngày bừng nắng.
Tôi nhanh tay ngắt lấy một bông hồng trắng nhỏ hiếm hoi trong bồn cây gần đó. Nhìn tấm biển dương lên đầy kiêu hãnh“Vườn hoa bệnh viện” trong lòng tôi thầm nghĩ: “Vì em vi phạm một lần cũng có sao.” Sau khi cẩn thận bẻ hết gai của cành hồng tôi trao nó cho em. Em dùng hai tay của mình để cảm nhận, khẽ đưa lên mũi ngửi và mỉm cười:

- Hoa hồng phải không anh? Cánh nó mềm mại quá. Nó màu gì vậy anh?

- Tôi xứng với em.

Nghe câu nói đột ngột của tôi, một thoáng ngạc nhiên trên nét mặt, em ngập ngừng hỏi lại:

- Anh… anh vừa nói gì?

- Đó là ý nghĩa của hoa hồng trắng. Đó là một bông hoa hồng trắng. Tôi bình thản trả lời.
Nhìn em cúi đầu thẹn thùng đỏ mặt, trong lòng tôi không giấu nổi nụ cười. Thời gian qua, tôi vẫn không bỏ được thú vui trêu chọc em. Bỗng em lùi ra xa tôi, rảo bước về phía trước. Tôi còn chưa kịp báo cho em phía trước là một bậc thềm thì em đã nằm gọn trong vòng tay tôi, vẫn thật mềm mại và thoang thoảng hương xà bông dìu dịu giống như ba năm về trước. Một lần nữa, trái tim tôi lại loạn nhịp mạnh mẽ đập. Tiếng chuông điện thoại của tôi chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ:

If I got down on my knees and I pleaded with you

If I crossed a million oceans just to be with you

Would you ever let me down?

If I climbed the highest mountain just to hold you tight

If I said that I would love you every single night

Would you ever let me down?

Nghe xong điện, tôi đỡ em ngồi xuống ghế, ngại ngần nói:

- Anh phải tới phòng cấp cứu bây giờ. Em ngồi yên ở đây, anh sẽ nhờ một cô y tá đưa em quay lại phòng bệnh.

Em bất ngờ níu lấy tay áo tôi giọng thảng thốt:

- Em cảm giác như…chúng ta đã quen nhau từ rất lâu trước đây rồi, từ trước cả khi anh và em gặp nhau.

Tôi nín lặng, tim cũng ngừng đập. Phải mất chục giây sau mới lấy lại bình tĩnh, tôi nhẹ nhàng gỡ bàn tay em đang níu chặt áo mình mỉm cười:

- Chờ anh, rồi anh sẽ quay lại.

Tôi cất từng bước chân vội vã một cách khó khăn. Bỏ lại em ngồi đó cô đơn một mình là một điều vô cùng khó khăn với tôi nhưng không còn cách nào khác. Những bệnh nhân khác đang cần tôi. Tôi không chỉ là một người yêu em, tôi còn là một người thầy thuốc. Tính mạng của người bệnh đang nằm trong tay tôi.

Nam Khanh đi rồi, tôi cảm giác như mình đã để vuột mất một điều gì đó rất quan trọng trong quá khứ và cả hiện tại. Trái tim tôi vẫn còn đang đập dồn dập trong lồng ngực. Hơi ấm trong vòng tay anh thật quen thuộc, tôi tưởng như mình đã được đắm chìm trong vòng tay ấy từ rất lâu về trước. Bản nhạc chuông của anh lại làm dấy lên những kỷ niệm trong tôi. Hôm đó, ngày 14-2, cậu bạn dễ thương cùng lớp Phan Anh đã tặng tôi bản nhạc này. Tôi vốn tin vào định mệnh. Nên khi duyên phận mang đến cho tôi một người có chung sở thích, chung tâm hồn với tôi như vậy, tôi đã nghĩ rằng cậu ấy chính là định mệnh mà tôi hằng ao ước, giống như nàng công chúa vẫn chờ đợi một chàng hoàng tử cho riêng mình. Rất vội vàng, trái tim nhỏ bé nhiều mơ mộng của một cô gái 17 tuổi là tôi cũng rung lên theo từng nốt nhạc.

Vì quá vội vàng, nên mối tình đầu của tôi cũng kết thúc một cách chóng vánh. Hơn hai năm, đủ để tôi và Phan Anh hiểu rằng chúng tôi không thuộc về nhau.

Giờ đây, trên chặng đường khó khăn này, Nam Khanh lại xuất hiện trong cuộc đời tôi. Sự sâu sắc, hiểu biết của anh đã làm tôi vững tin hơn vào một tương lai phiá trước. Sự hóm hỉnh, hài hước mà anh mang lại như một hộp sắc màu làm tươi mới thế giới vốn như một màn sương trắng đục trước mắt tôi. Sự ân cần, dịu dàng của anh đã làm tôi mỉm cười, chấp nhận cuộc sống này. Cơn đau đầu chợt ập đến nhức nhối. Hình như những lúc anh không ở bên tôi chúng thường xuất hiện hơn.


Cầm kết quả chụp lại CT Scaner của Quỳnh Như trên tay, lồng ngực tôi trống rỗng. Bầu không khí xung quanh tôi như đặc quánh, nghẹt thở. Tôi đưa tay nới lỏng chiếc cavat trên cổ, một giọt nước mắt vô tình rơi tách xuống mặt bàn, tia nước bắn ra thành những vệt dài. Gần đây những cơn đau đầu của em đã ít hơn, tôi đã hy vọng sẽ có một phép màu nào đó, khối máu tụ ấy sẽ từ từ tiêu biến. Nhưng tia hy vọng vừa thắp lên lại như ngọn đèn leo lét trong gió, cuối cùng cũng vụt tắt. Khối máu tụ không hề có dấu hiệu tiêu giảm, vùng não tranh tối tranh sáng trước kia có xu hướng lan rộng, nguy cơ không hồi phục được.




Cuộc phẫu thuật lần hai phải được tiến hành nhanh chóng để giải phóng vùng não bị chèn ép này. Dù đã có sự tiên lượng trước đó, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi nỗi thất vọng đau đớn. Nếu thành công em có thể nhìn lại được, nhưng nếu thất bại…tôi thật không muốn nghĩ tiếp. Với tỷ lệ thành công ít ỏi như vậy, lẽ nào để em phải mạo hiểm hay sao? Có cách nào để không phải phẫu thuật không? Cho dù cả cuộc đời này, em không nhìn thấy được cũng không sao. Tôi sẽ nhìn thay em. Cho dù em có là một cô gái mù, tôi sẽ vẫn yêu em.

Tôi tìm thấy em ở góc nhỏ của khuôn bệnh viện trong một buổi chiều muộn. Em đang ngồi trước giá vẽ của mình. Mẹ em đứng bên, thi thoảng lại lén lau đi những giọt nước mắt.

Tôi đứng từ xa nhìn em. Chân không cất nổi bước. Trong ánh nắng sắp tắt của buổi chiều tà, em mỏng manh và yếu ớt biết bao. Khoảnh khắc ấy, tôi muốn được ôm trọn em trong vòng tay của mình, muốn dùng hết hơi ấm của mình để che chở, bảo vệ cho em…Giá mà tôi có thể bảo vệ cho em.
Mẹ em tiến về phía tôi, mắt đã rưng rưng:

- Con bé không chịu làm phẫu thuật, nó nói đằng nào cũng chết, nó không muốn phải chịu một cuộc phẫu thuật đau đớn lần nữa… Con gái tôi, con bé mới chỉ hơn 19 tuổi. Nói rồi mẹ em không cầm được nước mắt.

Sống mũi tôi cay xè, cố tìm một câu nói trấn an bác:

- Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức.

Lời vừa nói ra khỏi miệng lại khiến tôi ân hận. Câu nói này, câu nói tôi đã nói với không biết bao nhiêu người nhà bệnh nhân. Nhưng điều đáng sợ không phải là câu nói đó, mà là vế sau của nó: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng…” Hàng ngàn lần, hàng vạn lần, tôi cũng không muốn phải nói câu nói đó với mẹ em thêm một lần nữa.

Tôi xin phép được nói chuyện riêng với em. Em đang dùng cây bút quen thuộc của mình phác lên giấy vẽ những đường nét lộn xộn, không rõ hình thù. Quần áo em đã lem nhem bởi nước màu, trên khuôn mặt nhỏ xinh cũng dính một vài vệt màu xanh đỏ. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên em, nhẹ nhàng lau những vệt màu trên má em khẽ thì thầm:

- Nếu thiếu giấy vẽ cứ bảo anh, sao lại vẽ cả lên mặt thế này?

Như giọt nước tràn ly, em bỗng bật khóc nức nở. Những u uất tích tụ bấy lâu trong lòng cũng theo đó mà tuôn rơi:

- Em sợ, em sợ một ngày nào đó, em sẽ quên mất màu ấm áp của nắng, màu hy vọng của mây trời, và màu của những bông hồng “ Tôi xứng với em.”

Trái tim tôi như có hàng ngàn mũi kim xuyên thấu, nhói buốt. Tôi khẽ đặt bàn tay em lên trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực mình chân thành nói:

- Có anh ở đây, em sẽ không quên đâu. Ít nhất là màu đỏ, màu của tình yêu. Em thấy không? Nó đang ở đây, vì em mà đập mạnh mẽ như vậy đấy.

Nói rồi tôi khe khẽ cất tiếng hát, bài hát mà lẽ ra tôi nên tự mình hát cho em nghe từ ba năm trước. Lẽ ra khi thấy em cùng cậu nam sinh ấy bước ra, thấy em nâng niu chậu xương rồng nhỏ mà tôi tặng trên tay, tôi nên gạt bỏ lòng kiêu hãnh của mình mà đuổi theo em hỏi cho rõ ngọn ngành.

If I got down on my knees and I pleaded with you

If I crossed a million oceans just to be with you

Would you ever let me down?

If I climbed the highest mountain just to hold you tight

If I said that I would love you every single night

Would you ever let me down?



Bàn tay tôi áp lên ngực trái của anh. Nơi con tim anh đang vì tôi mà đập dồn dập. Nó va đập vào bàn tay tôi, va đập vào cả nơi xa xôi nhất trong tâm hồn tôi. Bài hát ấy vang lên, một lần nữa lại khiến trái tim tôi rung động, thổn thức. Tôi nhớ lại cuộc gọi điện của Phan Anh hai ngày trước:

-Alo?

- Quỳnh Như. Là mình.

- Phan Anh?

- Xin lỗi vì gọi điện thế này, nhưng mình nghĩ… mình cần phải nói cho cậu biết sự thật. Và nếu phải gặp trực tiếp, mình sợ mình sẽ không thể nói ra được….Mình …xin lỗi, Quỳnh Như…Mình thật sự xin lỗi.

- Phan Anh, có chuyện gì mà cậu nói như một cái đĩa dắt vậy? Trước đây cậu đâu có thế?

- Quỳnh Như…Mình…

Nghe Phan Anh nói từng từ một cách khó khăn, linh tính trong tôi mách bảo dường như điều mà cậu ấy sắp nói ra đây rất đáng sợ:

- …Mình…mình đã lừa dối cậu. 14- 2 của ba năm về trước… Khi cậu đầy hy vọng hỏi món quà này là mình tặng cậu phải không? Mình đã mơ hồ khẽ gật đầu. Nhìn khuôn mặt cậu bừng sáng khi thấy chậu xương rồng nhỏ, bàn tay mình đã vô tình vò nát tấm thiệp của Nam Khanh trong tay. Mình thật sự không có ý muốn lừa dối cậu nhưng…

Tai tôi ù đi, không còn nghe rõ tiếng Phan Anh nữa. Mãi lâu sau đó, tôi mới nghe giọng mình nghèn nghẹn lên tiếng:

- Phan Anh, đó là định mệnh của mình. Nhưng tiếc là chúng ta không phải định mệnh của nhau. Mình không trách cậu.

Nói rồi tôi thẫn thờ buông điện thoại xuống, nước mắt đã chan hòa khuôn mặt. Định mệnh thật sự đã trêu đùa tôi. Bài hát ấy, chậu xương rồng nhỏ ấy là của anh tặng cho tôi. Ba năm trước, chính anh là người đã khiến trái tim tôi xốn xang, rung động. Giây phút này đây, định mệnh lại một lần nữa trả anh lại bên tôi. Nhưng tôi bây giờ không còn là cô gái ngây thơ, mơ mộng của ngày nào nữa. Tôi là một cô gái mù, đến cả tính mạng mình cũng không biết giữ nổi hay không. Tôi không xứng với một chàng trai tuyệt vời như anh.

Nước mắt đã thôi rơi. Tôi lắc đầu nói:

- Em chỉ là một cô gái mù. Vì sao anh lại yêu em?

- Vì tình yêu thì chỉ có một…nên anh sẽ mãi yêu em. Anh đã yêu em từ rất lâu về trước.
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Như một người nhạc trưởng, anh lái những rung động hỗn độn của trái tim tôi hướng về phía anh.
Tương lai vốn như một màn đêm u ám, một màn đêm không biết đâu là bến bờ. Trong tay tôi, niềm hạnh phúc mà tôi có thể nắm được ít ỏi biết bao. Tôi tưởng rằng mình đã cạn kiệt lòng nhiệt tình, niềm tin vào một tương lai tương sáng. Thế nhưng hiện giờ, khao khát được sống, khao khát được yêu thương lại bùng lên mãnh liệt. Tất cả những điều này đều là do anh mang lại cho tôi. Hạnh phúc này, cho dù tôi nắm chưa chắc nhưng tôi cũng không muốn buông ra.

Tôi giữ chặt lấy tay anh, giọng rành rọt:

- Em muốn làm phẫu thuật.

- Kể cả với tỷ lệ thành công rất thấp? Chỉ chưa đến 30%?

- Em vẫn muốn làm. Vì chỉ như vậy, em mới có thể ở bên anh.

Dường như tia nắng yếu ớt cuối cùng của buổi chiều tà đang đọng lại trên gương mặt nhỏ xinh của em, trong giây lát nó bỗng vụt lóe lên bừng sáng. Tôi xiết chặt lấy em trong lòng mình, cảnh vật trước mắt cũng nhòe đi. Người ta nói đúng, khi yêu người con trai mạnh mẽ nhất cũng có thể trở nên mềm yếu, còn cô gái dù mỏng manh yếu đuối đến đâu, trước tình yêu phút chốc cũng trở nên cứng cỏi. Giọng tôi đã khàn đặc:

- Hãy tin anh, ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công.

- Em tin anh, Nam Khanh. Em tin ở anh.

Tôi vùi đầu mình trong bờ vai ấm áp của anh. Vì tin anh nên tôi khát khao cho mình một cơ hội sống. Vì tin anh, nên tôi muốn tin vào điều kỳ diệu. Vì tin anh nên một lần nữa tôi muốn tin vào sức mạnh của tình yêu. Nước mắt rơi đã thấm ướt bờ vai anh nhưng trong lòng tôi lại ngập tràn niềm hạnh phúc. Vì hạnh phúc không phải chỉ nụ cười, mà còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.

Sưu tầm
« Sửa lần cuối: 17/03/2014 12:24:44PM gửi bởi chipchip »
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

Nguyên_mecugay

  • Cúc cù cu...
  • Sr. Member
  • ****
  • Bài viết: 169
  • Thanks 171
  • Cty TNHH CCR
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #110 vào lúc: 17/03/2014 12:47:58PM »
Vâng, nhân đọc tiểu mục Cuộc sống & những câu chuyện tiếp nối thì mình thấy rằng đúng là cuộc sống thật muôn màu muôn vẻ và Nguyên có quen và hay đọc 1 ông bẹn trên Facebook (tạm gọi là nhà văn bất đắc dĩ  :d) sau đây xin giới thiệu 1 số tạm gọi là tác phẩm của lão ạ:

ANH KHÁC HAY MẮT EM LÁC!

Trong cuộc sống gia đình, đặc biệt là sau khi đã có con, đa số các bà vợ (trong đó có vợ mình) thường xuyên than vãn 1 câu rất kinh điển: Sao bây giờ anh KHÁC quá! Thực tế thì chúng tôi chả khác cái gì, có các bà khác thì có! Thế này nhé:
Ví dụ như vợ mình vẫn bảo: Sao hồi yêu nhau anh chiều chuộng em thế, chẳng bù cho bây giờ! Úi giời ôi, có đi có lại cả thôi, bà xem lại bà xem, hồi yêu nhau đến nhà mình chơi thấy mình là quần áo lao ngay đến: Anh để em là cho, ở nhà em toàn là quần áo cho bố em, mấy đứa em nó là 2 li bố em không cho là (dìm hàng cô em ở nhà)! Thế mà cưới xong, mình bảo:
- Em là cho a cái quần nhé!
- Em đi làm về mệt lắm, với lại em là đồ nam không quen!
- Thế sao ngày trước cô bảo cô toàn là cho bố cô vì em cô hay là thành 2 li!
- Vâng, nhưng em là thì nó thành …3 li!
Ô hô, giờ thì muộn rồi nhé! Nhục chưa! Đã thế thấy chồng là quần áo thì tranh thủ dúi thêm mấy cái váy: Anh tiện tay là luôn cho em cái này! Tuyệt vời, giờ cô lại nghĩ tôi biết là cả váy cơ đấy, mà tiện tay thì cô mang nốt áo dây với váy xếp ly ra đây tôi là 3 li luôn cho!
Còn nữa, trước khi cưới mình bảo: Chiều anh hay đi đá bóng lắm đấy! Vâng ạ, anh đi đá bóng với thể thao thì tốt chứ sao, vợ nào chả muốn chồng khỏe (ối giời, lại còn nháy mắt!). Nghe mát hết cả mề, thế mà cưới xong chưa kịp hết đau quai hàm vì nhe răng chụp ảnh cưới, vừa xách đôi giày đá bóng đã chất vấn:
- Anh đi đâu đấy?
- Ô hay, đá bóng chứ đi đâu, không thấy anh đi giày à?
- Mấy giờ anh về?
- Đá xong anh về ngay!
- Thế em ở nhà 1 mình à?????
- Em cứ gọi hàng xóm sang cho nó nhiều ….mình!
- Anh yêu bóng đá hơn cả em rồi!
- Ôi giời đất ôi, thế em có định cho anh đi đá bóng không? Thôi được rồi, có thể anh không yêu em bằng bóng đá, nhưng chắc chắn anh yêu em hơn bóng rổ, bóng bàn, bóng chày, bóng bầu … dục, tennis, cầu lông, Ủ su, đấm bốc, vật tự do,…. được chưa?
Có hôm trả lời hết các câu hỏi của vợ, ra đến sân thấy đồng đội ngồi uống bia hết cụ chúng nó rồi, nhiều thằng nó lại mát mẻ: Lần sau, mày nên trả lời bằng... văn bản! Đấy, ai khác???
Một số bà vợ lại rất chủ quan, cứ nghĩ là cưới xong rồi thì bằng “tình yêu của mình” hoặc sự “mềm mỏng của mình” hay “sự cương quyết mà nữ tính của mình” …đại loại thế thì sẽ thay đổi được anh ấy. Đó là 1 suy nghĩ vô cùng ngớ ngẩn, nói cho các bà rõ: Chúng tôi không bao giờ thay đổi vì bất cứ lý do gì!
Mình có thằng bạn (vẫn cái thằng Hải Phòng trong bài luận: Cuộc sống là không lối thoát), trước khi cưới vợ nó hút thuốc 01 bao/ngày, nó hứa cưới xong sẽ thay đổi. Cưới xong ông tướng thay đổi thật, chuyển sang 02 bao/ngày, vợ giận lắm nói như tát nước, nó lại hứa có con nó sẽ bỏ. Có con xong nó lại hứa con 1 tuổi nó sẽ bỏ, đến khi con nó 1 tuổi nó bỏ thật, nhưng bỏ ra chỗ khác hút để vợ nó không biết. Có hôm vợ chồng mình xuống HP chơi với vợ chồng nó, vợ nó than: Anh C nhà em anh ấy đem cả con ra anh ấy thề bỏ thuốc lá mà em không biết đã bỏ chưa. Lập tức nó kêu: Anh bỏ lâu rồi, sao anh là chồng em mà em lại không tin anh nhỉ. Thế mà mắt trước mắt sau vợ đưa con đi WC đã thấy ông moi trong cốp xe ra bao thuốc đưa lên mồm đốt rồi nói với mình: Mình đúng là nhục như CHÓ, hút điếu thuốc lấm la lấm lét như thằng ăn TRỘM! Mình bảo: Giờ mày là thằng TRỘM CHÓ! 3 năm sau, cuối cùng thì nó cũng đã bỏ, nhưng là bỏ vợ. Đấy các bà thấy chưa, một khi chúng tôi đã thay đổi là chỉ có đổi vợ, giờ ai muốn chồng thay đổi giơ tay lên xem? Đâu? Đâu? Ai nào? Ô cái bà kia, tôi bảo giơ tay chứ có bảo bà giơ CHÂN đâu??? Ngẫn à???
Có một dạo mình rất hay mua báo, thôi thì đủ loại cả từ VHTT, ANTG, ANTĐ, Thanh niên,… có hôm lãng mạn lại đọc cả tập san Áo trắng: Tinh khôi tình đầu, vãi đái thật. Mua dần đâm quen, tự nhiên thấy thay đổi hẳn; đọc báo thấy bảo uống trà buổi sáng dễ đau dạ dày, thế là bỏ mẹ nó trà chuyển sang nước lọc. Rồi lại thấy báo nói uống bia dễ đái đường, thế là bỏ hẳn bia rượu; thỉnh thoảng bố vợ có mời cũng từ chối khéo: Dạ thôi, con uống say hay đánh vợ lắm! Tuyệt nhiên không thấy bố vợ ép uống nữa, thế mới lạ? Rồi đến hôm đọc báo thấy bảo sinh hoạt TÌNH DỤC nhiều có nguy cơ đột tử, vãi đái, thế là từ đó mình bỏ hẳn, đếch thèm ĐỌC BÁO nữa, nhàn tênh! Đấy, có những lúc chúng tôi thay đổi nhưng nó chỉ mang tính tạm thời!
Tất nhiên cũng có những thằng nó bị BẮT BUỘC thay đổi, đó là thằng bạn nối khố của tôi học từ cấp 1 lên tận đại học tên là T biệt danh là ...mà thôi, dạo này nó dễ tự ái nên không viết rõ thì hay hơn. Thằng này thì khác, nó yêu chân thành và sẵn sàng thay đổi vì người yêu. Hồi cấp 3 thằng T cũng có tình yêu học trò nhưng chả đâu vào đâu. Mà lạ lắm nhé, thằng này đặc biệt thích mấy đứa con gái miền trung trở vào (Đà Nẵng, Huế chẳng hạn). Thằng T bảo: Nghe bọn con gái Miền Trung nói dễ thương lắm, như rót mật vào tai! Mình thì ngược lại thấy khó nghe bỏ mẹ, ví dụ nó hát thế này: Có trú là trú ỚT con có 2 là 2 mắt tờ…rrrròn ….nghe ! hay tý nào. Nhưng mà thôi, sở thích là sở thích, vì thế mới có thơ rằng:
Đứa thì thích gái miền Đông
Đứa thì thích gái miền Trung trở vào
Đứa thì thích gái bên …Lào
Đứa thì thích gái Ma Cao, Hoa Kỳ
Đứa thì chỉ thích sờ ...i
Đứa thì thích mặt đứa thì thích... MÔNG!
Quên mẹ nó mất, đang viết văn lại chuyển sang thơ, dạo này già đâm lẩn thẩn, quay lại chuyện thằng T thôi. Nhớ cái hồi đi thực tập trong Sài Gòn quãng năm 97, ông bạn T của mình kiếm đâu được em Đà Nẵng nhập tịch Sài Gòn trông kháu phết, đi uống caffe cùng lớp mà thằng nào thằng đấy nước dãi cứ gọi là như chó Ngao, nhỏ đầy bàn caffe. Nhưng chắc do khoảng cách địa lý nên khó thành, tuy nhiên tình yêu dành cho giọng nói đi theo khiến lên năm thứ 4 ông bạn mình yêu ngay 1 chị lớp trên hơn hẳn 1 tuổi, dân Đà Nẵng nói tiếng địa phương đặc sệt. Mình đoán chắc thằng này yêu tiếng rồi mới yêu người, thằng bạn mình yêu vào thay đổi chóng mặt, người yêu dặn gì là cứ tuyệt đối tuân thủ, thậm chí không dám hỏi lại. Em (hoặc chị) bảo không được để tóc dài là ông cắt tóc ngắn, em nó bảo đồ án phải mang qua cho nó kiểm tra là cứ đến giờ là ông mang qua không sai 1 phút, mắt rạng ngời hạnh phúc. Em bảo: Anh không được chơi nhiều với thằng Hải kẻo hư người? Thế là nhìn thấy mình là ông tránh như tránh hủi, có hôm bất ngờ gặp nhau trong toa-lét không tránh nổi nó hỏi: Mày đi ....đâu thế? Mẹ kiếp! Nhưng mà thôi, đại loại là nó thay đổi chóng mặt đến nỗi không ai nhận ra nó nữa, thậm chí về nhà mẹ nó cũng hoảng, hỏi bố nó: Có phải con mình không ông nhỉ?
Đến cuối năm 4, tình yêu đột ngột chấm dứt, khi anh em tổ chức ngồi uống rượu tâm sự chia buồn, thằng T rưng rưng: Nó ĐÁ tao rồi! Nó bảo tao THAY ĐỔI nhiều quá, nó không còn NHẬN RA nữa! Rồi giàn dụa nước mắt, đấy SÁNG MẮT ra chưa? Rồi nó tuyên bố nó sẽ DẠT NHÀ, mà không phải nó dọa, nó dạt thật. Nó đi rất xa, cách nhà nó gần ...100m cơ, nó ra đầu phố ngồi quán nước cả ngày, đói thì nó về nhà ăn, khát nó gọi nước chè uống, buồn thì nó hút thuốc lào, anh em đi ngang qua chẳng may có hỏi: Mày làm gì mà ngồi quán mãi thế ? Nó liền nổi xung lên chửi: Cút, !!! đang DẠT NHÀ! Cuối cùng, đến 6h tối quán nước đóng cửa thì nó cũng về nhà ăn cơm. Nhưng điều quan trọng là sau khi DẠT NHÀ vì thất tình, nó nhận ra 1 điều rằng: THAY ĐỔI theo ý thích PHỤ NỮ là TỰ SÁT.
Trong tất cả bạn bè mình từng biết, chỉ duy nhất 1 thằng thay đổi 180 độ khi yêu, đến nỗi mình đã từng nghĩ: Mất thằng này rồi, đàn ông ! gì cái loại VÌ GÁI QUÊN BẠN! Nhưng sau 10 năm gặp lại mình mới nhận ra rằng nó mới thật sự là đàn ông, nó đã biết sử dụng 1 cách tuyệt vời cái được gọi là KHỔ NHỤC KẾ! Bạn mình tên là H, biệt danh ĐẦU TO, 1 cái tên đủ nói lên dáng vẻ bề ngoài của thằng này. Thú thật lần đầu mình cũng giật mình kích thước cái đầu nó, mình nghĩ: Thằng này mà không đóng vai chính trong bộ phim Lion King thì hơi phí!!!Hồi học ĐH 2 thằng cực kỳ thân, đi đâu cũng có nhau. Thân đến nỗi mình toàn sang nhà nó ăn cơm, đơn giản vì bà già nó nấu món cà chua bọc thịt rán rất ngon. Có lần đến nhà nó chơi, rất vô tình mình gặp mẹ nó và hỏi:
- Cháu chào bác, thằng H “ đầu to” có nhà không hả bác?
- CHÁU KHÔNG ĐƯỢC GỌI BẠN LÀ ĐẦU TO! Thế là rất HƯ! Mẹ thằng bạn mình hét lên giận giữ, gần như không làm chủ được cảm xúc dành cho con trai duy nhất.
- Dạ, cháu biết ạ! Cháu xin lỗi bác, nhưng bạn H gọi cháu là Hải “dớ” ạ!
- Hải dớ là sao??? Vậy tức là HỞ…?? Ôi cái thằng! HAHHAHAHAAH! Mẹ thằng bạn mình cười suýt sập cầu thang.
- Cả Hải Dóng nữa ạ! Mình bồi thêm.
- HAHAHAHHAHA! Mẹ thằng bạn càng cười tợn.
- Nhân tiện nó còn gọi cháu là Hải Dấm và Hải Dúi nữa thưa bác!
- .........................!!!!!! Lần này thì đúng là sập cầu thang.
Đến năm thứ 3, thằng bạn mình chính thức gia nhập đội quân TƯƠNG TƯ, nó yêu say đắm 1 con bé năm 2, cùng tham gia trong đội SV96 của Đại học Xây dựng. Mới chỉ đang dập dòm mà ông bạn mình gần như đã mất tích, suốt ngày rình rập đưa đón con bé đi tập kịch SV. MK, hồi ấy mình chưa yêu nên chưa hiểu, mình chỉ thấy thằng này nó yêu cái kiểu đek mà vật vã như cắt cơn, khóc lên khóc xuống, đau khổ chả khác đek gì Romeo nhìn trộm đít Juliet rồi NGẨN NGƠ ôm gối khóc… Mình nghĩ yêu thế !!! ở giá cho xong, yêu cho nó SƯỚNG chứ KHỔ thế !!! yêu bản thân cho nó thoải mái đầu óc. Nhưng mà nghĩ thế thôi, nói ra nó chửi cho bỏ mẹ, lúc ấy nó nói gì mình cũng phải nghe hết, an ủi được câu nào thì tốt, còn lại cứ kệ mẹ nó nói, im lặng ngồi nghe nó TÂM SỰ thôi.
Khi tình yêu lên cao trào thì đúng là trong đời mình cũng chưa thấy thằng nào “sến” như cái thằng này. Cả lớp đi thực tập xuyên Việt trong nửa tháng mà hễ dừng chân ở đâu là ngay lập tức con giời gọi điện cho người yêu, gọi xong đi mua bưu thiếp viết cảm xúc gửi về tiếp, chỗ nào đen đủi không có bưu thiếp thì ông tướng lại nằm bò ra biên thư. Vãi đái, mình thì nghĩ thôi cũng là may cho nó, chứ nó mà đau khổ thì mình cũng nhục! Mà chưa hết đâu, thằng bạn mình gần như sống bằng TÌNH YÊU là chính, mọi thứ nhu cầu còn lại như ăn uống và bài tiết gần như không quan trọng nữa, có cũng được mà không có cũng không sao. Có hôm mình đến nhà nó rủ nó đi uống caffe, nói thế nào ông tướng cũng không chịu đi, rồi thằng tâm thần ấy nó ấy bảo:
- Mày ở đây chơi với tao, tao không đi được vì 9h em Y (tên bạn gái nó) hẹn gọi điện!
Ngày xưa thì không có điện thoại di động nên phải CANH điện thoại cố định, ôi giời ôi, hóa ra chỉ vì bạn gái hẹn gọi điện mà thằng điên này không dám ra khỏi nhà. Thậm chí đến khi buồn ỉa sắp vãi cứt ra đến nơi mới chịu đứng dậy rồi dặn mình:
- Tao vào WC tý, nếu Y gọi điện thì gọi tao nhé!
- MK, nhịn uống Caffe với tao thì không sao chứ tao khuyên mày không nên nhịn cả ỉa! Mày cứ yên tâm ỉa cho ngon, nó gọi tao bảo mày gọi lại sau!
- KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU! Mày PHẢI gọi tao NGAY nhé!!!
Thế là chưa được 5 phút, chuông điện thoại kêu, lập tức trong WC thằng H “đầu to” gào lên: ĐỂ TAO NGHE! Hình như trên người thằng bạn tôi nó có cái nút Pause hay sao ấy, nó tạm dừng ỉa và lao ngay ra chụp cái điện thoại rồi rì rầm với người yêu nửa tiếng đồng hồ mà KHÔNG SAO, thế mới tài! Trên đời này tôi gặp nhiều thằng khi yêu quên ăn quyên uống, quên bạn bè, quên gia đình, thậm chí quên cả cha mẹ anh em ...nhưng YÊU mà QUÊN CẢ ỈA thì duy nhất có thằng này!
Thằng bạn tôi thay đổi hầu như các thói quen của nó, bỏ hết các thoi quen xấu như hút thuốc uống rượu, la cà bạn bè, vui chơi nhảy múa ...chỉ tập trung chăm sóc kề cận người yêu, ai nhìn cũng bảo con bé kia TỐT SỐ, có anh bạn chăm sóc như CÔNG CHÚA...Chuyện Tình yêu thằng này nói chung kết thúc không có hậu lắm, tức là sau khi ra trường nó vẫn lấy chính đứa nó yêu, em Y đó. Bẵng đi 10 năm, gặp lại thằng bạn VÌ YÊU QUÊN ỈA của mình thật sự mình quá bất ngờ! Giờ đây nó lại trở lại là thằng bạn mình ngày nào, thậm chí còn phong độ hơn, ăn nhậu liên miên, chém gió Fb cả ngày, say ngất ngư lại ôm đàn hát ỏm tỏi, cả tuần ăn cơm nhà may ra được 1 ngày, thuốc nó đốt liên tục có cảm giác như nó đánh rắm cũng ra khói….! Cô vợ một thời thần thánh ngày nào giờ e lệ ngồi bên gắp thức ăn và tuyệt nhiên không có chút kháng cự nào về mọi thói xấu của đức lang quân, cam chịu một cách bất lực. Mình không biết thằng này làm cách nào để thay đổi toàn bộ bản thân nó và cả VỢ của nó, mình cũng không biết nó thay đổi điều đó trong bao lâu và bắt đầu từ khi nào. Nhưng mình biết 1 điều, toàn bộ những thứ mà thằng H đầu to trước đây làm cho bạn gái mà sau này là vợ nó chỉ là 1 âm mưu tuyệt vời, nó được gọi là KHỔ NHỤC KẾ. Và thứ mà bạn gái nó ngày xưa nhận được như sự quan tâm, chiều chuộng, nghe lời, nhẫn nhục… đều chỉ đưa đến 2 mục đích cuối cùng SỰ CHỦ QUAN và ĐÁM CƯỚI.
Đấy nhé, có những lúc các BÀ tưởng chúng tôi thay đổi, nhưng thực ra đó là 1 ÂM MƯU! CHÚNG TÔI KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI VÌ AI HAY VÌ BẤT CỨ LÝ DO GÌ, NGHE RÕ CHƯA?????

PS: À! Tất nhiên cũng có những thằng nó THAY ĐỔI, đó là NHỮNG THẰNG NGU! Với lại trong bao nhiêu thằng đàn ông bình thường thỉnh thoảng phải có thằng TÂM THẦN chứ!

(sưu tầm)

Anh khác hay em khác - khắc việt - Nobita
« Sửa lần cuối: 17/03/2014 12:57:48PM gửi bởi Nguyên_mecugay »
Chào bạn - hello - bonjour - привет - ¡hola - مرحبا - hallo - नमस्ते - Բարեւ Ձեզ - Hej - ສະບາຍດີ - 你好 - ciao  - こんにちは - merhaba - 안녕하세요 - здраво - γεια σας - cześć !

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #111 vào lúc: 17/03/2014 02:15:30PM »


   Ui  giời ơi, MT đọc hết một mạch câu chuyện này luôn  =)), truyện hay quá, đúng là cái ông Hải dấm Hải dúi nào đó viết truyện buồn cười thật (nếu mà bỏ bớt mấy tiếng lóng của đàn ông nữa thì lại càng hay  :)). Ông Hải nhà văn không cần phải giải thích cho mấy mái già này làm gì, mái già chúng tôi nắm rõ hết các chiêu của các ông rồi hehehe  :)). Thích nhất là cái cụm từ KHỔ NHỤC KẾ, cái mưu này được bàn luận rất nhiều trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, và đến thời nay vẫn còn có tác dụng  :)). Mái già chúng tôi cũng biết áp dụng KHỔ NHỤC KẾ để KHÔNG LÀM THAY ĐỔI các ông chồng, nhưng mà CẢI THIỆN các đức lang quân theo chiều hướng tích cực hí hí. Lùi một bước để tiến ...nhiều bước híc híc.

Xin cảm ơn bác N, bác pot thêm mấy câu chuyện cười của ông nhà văn này nữa đi cho MT học tập  :))

Cu_Cơ

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 276
  • Thanks 142
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #112 vào lúc: 17/03/2014 02:57:49PM »
hay quá anh nguyên  _zoo_ _zoo_ _zoo_ _zoo_ _zoo_
MAY MẮN LÀ NHỜ SỰ CẦN CÙ

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #113 vào lúc: 11/05/2014 06:10:27PM »

 Hôm nay MT nhận được email kể 'Câu chuyện về Ếch và Bọ Cạp', đọc cũng thấy hay hay, pót lên chia sẻ với các bác

                                                                   Câu chuyện về Ếch và Bọ cạp

Có một chú bò cạp đang di chuyển chầm chậm bên bờ sông, thình lình chú nhìn sang bên kia bờ sông,
thấy cả đàn bò cạp dòng họ của chú đang hoản loạn vì một đám cháy ở gần đó, chú rất lo lắng & tìm
mọi cách để bơi qua sông dập tắt đám cháy đó.

Nhưng chú không biết bơi, chú suy nghĩ một lúc, nhưng không có giải pháp nào để qua sông. Trong cơn tuyệt vọng, chú nhìn thấy một chú ếch gần đó, mừng quá, chú bò cạp bò lại gần và xin chú ếch giúp đỡ đưa qua sông để cứu họ hàng nhà mình.

Chú ếch nhìn bò cạp chằm chằm với vẻ hoài nghi, cuộc đối thoại diễn ra:
- Bạn làm ơn đưa tôi qua sông để tôi giúp dòng họ nhà tôi trong cơn hỏa hoạn nhé? - bò cạp nói
- Anh có đảm bảo an toàn khi tôi đưa anh qua sông không? - chú ếch hỏi bạn
- Anh yên tâm, tôi đảm bảo mà… - bò cạp trả lời
- Nhưng giống loài của anh ác lắm, chỉ biết cắn, hút máu những con vật khác thôi?
- Không, không, tôi là loài bò cạp tốt, không làm hại ai đâu.



Sau một hồi năn nỉ, cam kết và hứa hẹn đủ điều, cuối cùng chú ếch đồng ý cõng bò cạp qua sông.
Đến giữa sông, bò cạp dùng vòi chích chú ếch, nọc độc lan rất nhanh, chú ếch sắp chết và bắt đầu
chìm xuống lòng sông. Trong lúc trút hơi thở cuối cùng, chú ếch quay lại hỏi bò cạp: "Tại sao anh
hứa không hại tôi, bây giờ nuốt lời và chích tôi, tôi chết anh cũng đâu có sống được?".

Bò cạp trả lời: "Tôi cũng không biết tại sao nữa?".

(Bạn thân mến, trong cuộc sống, có những lúc mỗi người vẫn mù quáng nghe theo những lời đường mật
dù lường trước được những hậu quả có thể xảy ra. Chính vì thế trong mọi hoàn cảnh chúng ta nên đánh giá
con người một cách thận trọng, chính xác trước khi quyết định giúp đỡ họ)



Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #114 vào lúc: 17/06/2014 12:49:51PM »

 Lại một câu chuyện Spam trong hòm thư sáng nay, xin trích dẫn với các bác:

Câu chuyện kể về một bà lão, chồng vừa mất.

Bà dọn đến ở cùng hai vợ chồng người con và đứa cháu yêu quí. Năm tháng đã bào mòn sức khoẻ của bà, đôi mắt kèm nhèm, tay lại run rẩy.
Bà thường làm tung toé thức ăn trên bàn. Hai vợ chồng người con đã không giấu được vẻ khó chịu. Họ làm một cái bàn nhỏ và đề nghị bà dùng bữa tại đó. Từ đó bà lão chỉ biết ngồi ăn một mình và nhìn những người khác trong nước mắt.



Cứ thế cho đến một tối nọ, thấy con gái đang loay hoay sắp xếp đồ chơi của mình, người cha liền hỏi con:

- Này con gái cưng! Con đang xếp gì thế?
Cô bé ngây thơ nhìn cha và cười hồn nhiên:
- Con đang xếp một cái bàn nhỏ cho cha và mẹ, để cha mẹ có thể tự ăn một mình như bà khi con lớn lên!
Cha mẹ cô lặng người một lúc rồi cả hai bỗng nhìn nhau bật khóc.

Đêm đó họ đã dẫn mẹ quay về chiếc bàn ăn của gia đình.
Và từ đó bà đã cùng dùng bữa trong không khí đầm ấm.Người con trai và con dâu dường như không có vẻ bực tức gì khi đôi lúc bà
lại làm đổ thức ăn ra bàn.

“Nếu không biết nâng niu, quí trọng hạnh
phúc từ những bông hồng còn đỏ thắm trên ngực áo bạn. Cũng đồng nghĩa với việc
bạn đang gieo trồng những bông hồng trắng trong đầu óc con trẻ!”

.................

Truyện này cũng cùng mô típ với câu chuyện người con trai cho ông bố già vào sọt rồi mang đi thả trôi sông mà trẻ con vẫn được nghe từ hồi xưa, và cũng như bao câu chuyện khác nữa, đâu đó vẫn thấy diễn ra ở nơi này nơi kia.

Có chị đồng nghiệp mà bố chồng là bác sĩ, gia đình cũng có bề thế ở HN, chồng rất tốt bụng và làm trụ cột về kinh tế. Khi bố chồng chẳng may bị chó dại cắn, ông buộc phải tiêm huyết thanh, nhưng thật không may sau khi tiêm huyết thanh ông bị nghễnh ngãng và đột quỵ. Bố chồng mới vào viện một thời gian, đã thấy chị than thở; 'Thà ông đi ngay cho con cái đỡ khổ, chứ cứ nằm viện thế này mệt quá'. Thật không thể tin vào tai nữa  :(, tiền thì có đầy nhà, giờ thuê đâu chẳng có người phụ giúp chăm sóc, nhưng đúng là nghe xong câu đó bao nhiêu sự ngưỡng mộ chợt tan biến  :d.

Lại có người rất quan trọng với gia đình mình, khi mẹ ở quê ra ho mãi không khỏi, hai vợ chồng cứ bảo là bà giả vờ ốm và hay làm trầm trọng vấn đề. Nhưng sáng hôm đó đưa bà đi khám ở một bệnh viện dành cho sĩ quan cao cấp, vì phải xếp hàng chờ lâu quá, và không khí quá ngột ngạt giữa trời hè nóng bức, bà đã bị hôn mê và tim ngừng đập đến hơn 30 phút, nhờ Trời Phật phù hộ bà đã qua được cơn hiểm nghèo mặc dù các giường cấp cứu xung quanh mỗi ngày đều có người ra đi. Thế nhưng trong thời gian đó có những lúc phải chứng kiến người con dâu cáu gắt ghen tuông, người con trai cũng sẵng giọng với mẹ, lòng mình bỗng trùng xuống  :(.

Chợt nhớ lại những lúc mình cũng sẵng giọng với mẹ, và chăm sóc bố mẹ không chu đáo và khéo léo như em trai, lại thấy lòng mình trùng xuống,  lòng nhủ thầm phải tiếp tục nhẫn nhịn, nhẫn nhịn nữa  :d


Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #115 vào lúc: 22/06/2014 07:01:28PM »
Một câu chuyện nữa từ Thư Spam:

Một gia đình có 2 vợ chồng và 4 đứa con nhỏ. Dịp hè, họ cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa phía trước mặt.

Thế rồi họ trông thấy 1 bà cụ nhỏ thó ăn mặc xuềnh xoàng, trên tay cầm 1 chiếc túi cũ đang tiến lại. Bà cụ đang lẩm bẩm một điều gì đó, nháo nhác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi. Hai vợ chồng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia.

Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà nên đi chỗ khác. Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi bà cụ dừng lại nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình.
Bà mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác.

Bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên 1 quán nước. Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ… sững sờ:

Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có 1 đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải mảnh chai rồi bị nhiễm trùng và chết không lâu sau vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển,
tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc.



Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe:
"Tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển!".
Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi! Có thể xã hội đã làm cho người ta ngày càng lạnh lùng, đa nghi...

Nhưng bạn ơi hãy nhớ, trên đời còn rất nhiều người tốt, thật lòng!



chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #116 vào lúc: 08/07/2014 07:13:55PM »
Hôm nay chíp đọc được bài viết này mới hiểu cái hay của những bài đồng dao, văn hóa dân gian của Việt nam thật tuyệt vời.

"Bắc kim thang cà lang bí rợ" có thể được coi là câu hát cửa miệng của tất cả chúng ta thời thơ ấu, thế nhưng mấy ai hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó, thậm chí tôi dám cam đoan đến hơn 90% chúng ta hát sai câu hát này.

Trước khi tìm hiểu thế nào là “bắc kim thang, cà lang bí rợ”, tôi xin kể lại một câu chuyện cổ tích mà mình nghe được trong chuyến đi công việc tại Long Xuyên khoảng 5 năm trước. Người kể câu chuyện này là một cụ bà khoảng gần 80 tuổi, tụ tập cháu chắt lại rồi vừa ngồi bỏm bẻm nhai trầu vừa kể chuyện. Chắc hẳn rằng nghe xong mọi người sẽ hiểu thêm về việc mà chúng ta đang bàn tới ở đây. Chuyện kể như sau:

“Ngày xửa ngày xưa, ở một làng quê nọ, có hai người bạn làm nghề buôn bán cùng nhau. Một người đi soi đèn bắt ếch về đêm, còn anh kia thì chuyên đi bán dầu thắp đèn vào rạng sáng. Nhà họ dựng trên một cù lao nhỏ ven sông, tách biệt với làng xóm, muốn đi vào chợ làng phải đi ngang một cây cầu khỉ vắt vẻo. Do hoàn cảnh đơn chiếc, nên hai anh cũng thân thiết với nhau. Có lần vì mẹ già của anh bán ếch bệnh mà không có tiền chạy chữa nên qua đời, anh bán dầu liền bỏ tiền ra giúp đỡ ma chay mà không hề tính toán, vì thế mà anh bắt ếch càng quý trọng tình bạn của anh bán dầu.

Một đêm nọ, trong lúc đi làm việc, anh bắt ếch nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ một cái bẫy trên đồng. Tính tò mò, anh lại mở ra coi thì phát hiện ra hai con chim le le và bìm bịp nằm trong bẫy, do chúng giành ăn với nhau mới bất cẩn rơi vào bẫy của con người. Hai con chim ra sức năn nỉ anh bắt ếch mở bẫy tha cho mình, rồi hứa sẽ đền ơn báo đáp. Vốn là người có tính nhân từ, anh bắt ếch cũng xuôi lòng rồi giải thoát cho chúng.

Vài ngày sau, hai con chim cùng bay đến nhà anh bắt ếch để cảnh báo cho anh biết tai ương sắp đến. Chúng nghe được hai con ma da ở sông bàn với nhau rằng sẽ kéo chân anh bán dầu và anh bắt ếch, cho hai anh chết, thế mạng cho chúng để chúng được đầu thai. Vì hai con ma này chết đã lâu, nếu trong 7 ngày không bắt được người thay thế sẽ bị hồn phách tứ tán, không được đầu thai nữa. Thêm vào đó, ma da cũng chỉ có thể bắt hai anh khi trời vừa rạng sáng, lúc anh bán dầu ra chợ và lúc anh bắt ếch về nhà, bởi vì khi mặt trời lên thì chúng không còn ma phép.

Ban đầu anh bắt ếch đem cớ sự nói anh cho bán dầu nghe, khuyên anh nên ở nhà, nghỉ bán một tuần lễ, nhưng anh bán dầu lại không tin, cho rằng đấy là mê tín vớ vẩn, trên đời không có ma, quỷ. Theo lời le le và bìm bịp, anh bắt ếch viện cớ đến ngày cúng mẹ, gọi anh bán dầu qua nhà tiệc tùng ăn nhậu, chuốc cho anh say mèm đến mức sáng hôm sau không ra chợ bán được. Ngày kia lại lấy cớ sang nhà cảm ơn anh bán dầu đã giúp đỡ, lại bày tiệc ăn uống no say, trì hoãn việc đi ngang cây cầu kia.

Hôm ấy là ngày cuối cùng của thời hạn 7 ngày ma da bắt hồn, do say xỉn nhiều ngày liền nên anh bắt ếch ngủ quên. Anh bán dầu sực tỉnh vào sáng sớm, nhận ra mình đã bỏ buôn bán mấy ngày liền bèn nhanh chóng quẩy hàng ra chợ. Do bước vội vàng qua cầu khỉ cheo leo, lại bị bọn ma da biến phép cho cầu trơn trượt nên sẩy chân rơi xuống nước mà chết. Anh bắt ếch vì tiếc thương bạn nhưng do còn sợ bọn ma da nên phải đợi hết một ngày sau mới dám vớt xác bạn lên mà làm ma chay. Thấy ân nhân của mình đau lòng, le le và bìm bịp cũng bay đến, cất tiếng kêu thảm thiết như tiếng kèn trống đám ma để tiễn biệt một người chết oan.”

Đọc hết truyện cổ tích này thì có lẽ mọi người đều sáng tỏ vì sao trong bài đồng dao “Bắc kim thang” có 4 câu cuối là:

Chú bán dầu, qua cầu mà té.

Chú bán ếch, ở lại làm chi.

Con le le đánh trống thổi kèn,

Con bìm bịp thổi tò tí te tò te.

Thực chất là để diễn tả lại câu chuyện cổ tích đề cao tình bạn và tính chất cứu vật vật trả ơn của người xưa.

Thế nên vấn đề còn lại nằm ở hai câu:

Bắc kim thang, cà lang bí rợ

Cột qua kèo, là kèo qua cột.

Ở câu đầu tiên, “cà, lang, bí rợ” là để chỉ cho 3 loại củ, quả có cùng một đặc tính là thuộc họ dây leo, trái cà, khoai lang và bí rợ. Đặc biệt với từ bí rợ, là một từ thuần chất của miền Nam, cũng đã nói lên xuất xứ của bài đồng dao này là từ miền Tây Nam bộ.

Nói đến “bắc kim thang” thì phải hiểu hơi “hàn lâm” một chút, là từ kim thang ở đây hiểu cho đúng phải là cái thang hình chữ KIM -金- tức là hình tam giác cân. Từ “kim tự tháp” cũng là bắt nguồn từ chữ “kim” này mà có, do chỉ hình dạng cái tháp của người Ai Cập cổ là hình tam giác cân.

Còn cái “kim thang” của con nít ngày xưa là do người lớn dùng hai thanh tre dài, bắt chéo vào nhau tạo thành một hình tam giác cân rồi cắm trên mặt đất, cách vài mét lại đặt một cái như vậy, tạo thành một hàng dài. Bản thân của cái kim thang này trở thành một cái cột (do không có cây cột dựng đứng giữa nên hai thanh tre chéo vào trở thành cột luôn). Những cái kim thang được nối vào nhau bởi cái “vì kèo” là những thanh tre chạy dọc theo giàn, cứ như thế tạo thành một giàn cốt là để cho cà, lang, bí rợ leo lên mà sinh sôi, phát triển.

Vậy “cột qua kèo, kèo qua cột” là chỉ mối quan hệ gắn bó vào nhau của hai vật thể. Cả câu “bắc kim thang, cà lang bí rợ, cột qua kèo, là kèo qua cột” cốt để miêu tả mối quan hệ keo sơn, quấn quít, gắn bó vào nhau của anh bán dầu và anh bán ếch ở bốn câu sau.

Cả bài đồng dao này được viết lại dựa trên câu chuyện cổ tích kia, nên cách lý giải cũng vì thế mà nên hiểu cho đúng. Tuy nhiên trải qua thời gian dài, người lớn không còn kiên nhẫn để giải thích cho con trẻ hiểu về truyện cổ tích kia, thế nên bài đồng dao “bắc kim thang” cứ thế mà lưu truyền, gây ra sự hoang mang, khó hiểu cho người nghe.

Bên cạnh đó, cũng còn nhiều lời bàn, tranh cãi xung quanh việc lý giải ý nghĩa cho bài đồng dao này. Điển hình là ông Nguyễn Hữu Hiệp ở An Giang đã phát biểu trong hội thảo khoa học tại trường Đại học Cần Thơ năm 2003, rằng hiểu cho đúng thì bài đồng dao này phải được hát là:

Bắt kim than, cà lang bí rợ

Cột quai chèo, chèo qua chèo lại,

Bắt ngựa ô, chạy vô vườn mít,

Hái lá mít, chùi đít ngựa ô.

Tuy nhiên cách giải thích này lại khập khiễng và vô cùng tối nghĩa, khó hiểu.

Vậy nên tôi mới mạn phép truy tìm nguồn gốc, đọc và thẩm định rồi giải thích để mọi người hiểu hơn về bài đồng dao này. Nếu mọi người thấy cách lý giải này là hợp lý thì nhớ đặng mà con cháu có hỏi, thì ta biết trả lời rằng vì sao trẻ con hay hát:

Bắc kim thang, cà lang bí rợ,

Cột qua kèo, là kèo qua cột…

Sưu Tầm (Theo Báo Đất Việt)
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #117 vào lúc: 08/07/2014 11:03:49PM »
Hôm nay chíp đọc được bài viết này mới hiểu cái hay của những bài đồng dao, văn hóa dân gian của Việt nam thật tuyệt vời.

"Bắc kim thang cà lang bí rợ" có thể được coi là câu hát cửa miệng của tất cả chúng ta thời thơ ấu, thế nhưng mấy ai hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó, thậm chí tôi dám cam đoan đến hơn 90% chúng ta hát sai câu hát này.

Trước khi tìm hiểu thế nào là “bắc kim thang, cà lang bí rợ”, tôi xin kể lại một câu chuyện cổ tích mà mình nghe được trong chuyến đi công việc tại Long Xuyên khoảng 5 năm trước. Người kể câu chuyện này là một cụ bà khoảng gần 80 tuổi, tụ tập cháu chắt lại rồi vừa ngồi bỏm bẻm nhai trầu vừa kể chuyện. Chắc hẳn rằng nghe xong mọi người sẽ hiểu thêm về việc mà chúng ta đang bàn tới ở đây. Chuyện kể như sau:

“Ngày xửa ngày xưa, ở một làng quê nọ, có hai người bạn làm nghề buôn bán cùng nhau. Một người đi soi đèn bắt ếch về đêm, còn anh kia thì chuyên đi bán dầu thắp đèn vào rạng sáng. Nhà họ dựng trên một cù lao nhỏ ven sông, tách biệt với làng xóm, muốn đi vào chợ làng phải đi ngang một cây cầu khỉ vắt vẻo. Do hoàn cảnh đơn chiếc, nên hai anh cũng thân thiết với nhau. Có lần vì mẹ già của anh bán ếch bệnh mà không có tiền chạy chữa nên qua đời, anh bán dầu liền bỏ tiền ra giúp đỡ ma chay mà không hề tính toán, vì thế mà anh bắt ếch càng quý trọng tình bạn của anh bán dầu.

Một đêm nọ, trong lúc đi làm việc, anh bắt ếch nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ một cái bẫy trên đồng. Tính tò mò, anh lại mở ra coi thì phát hiện ra hai con chim le le và bìm bịp nằm trong bẫy, do chúng giành ăn với nhau mới bất cẩn rơi vào bẫy của con người. Hai con chim ra sức năn nỉ anh bắt ếch mở bẫy tha cho mình, rồi hứa sẽ đền ơn báo đáp. Vốn là người có tính nhân từ, anh bắt ếch cũng xuôi lòng rồi giải thoát cho chúng.

Vài ngày sau, hai con chim cùng bay đến nhà anh bắt ếch để cảnh báo cho anh biết tai ương sắp đến. Chúng nghe được hai con ma da ở sông bàn với nhau rằng sẽ kéo chân anh bán dầu và anh bắt ếch, cho hai anh chết, thế mạng cho chúng để chúng được đầu thai. Vì hai con ma này chết đã lâu, nếu trong 7 ngày không bắt được người thay thế sẽ bị hồn phách tứ tán, không được đầu thai nữa. Thêm vào đó, ma da cũng chỉ có thể bắt hai anh khi trời vừa rạng sáng, lúc anh bán dầu ra chợ và lúc anh bắt ếch về nhà, bởi vì khi mặt trời lên thì chúng không còn ma phép.

Ban đầu anh bắt ếch đem cớ sự nói anh cho bán dầu nghe, khuyên anh nên ở nhà, nghỉ bán một tuần lễ, nhưng anh bán dầu lại không tin, cho rằng đấy là mê tín vớ vẩn, trên đời không có ma, quỷ. Theo lời le le và bìm bịp, anh bắt ếch viện cớ đến ngày cúng mẹ, gọi anh bán dầu qua nhà tiệc tùng ăn nhậu, chuốc cho anh say mèm đến mức sáng hôm sau không ra chợ bán được. Ngày kia lại lấy cớ sang nhà cảm ơn anh bán dầu đã giúp đỡ, lại bày tiệc ăn uống no say, trì hoãn việc đi ngang cây cầu kia.

Hôm ấy là ngày cuối cùng của thời hạn 7 ngày ma da bắt hồn, do say xỉn nhiều ngày liền nên anh bắt ếch ngủ quên. Anh bán dầu sực tỉnh vào sáng sớm, nhận ra mình đã bỏ buôn bán mấy ngày liền bèn nhanh chóng quẩy hàng ra chợ. Do bước vội vàng qua cầu khỉ cheo leo, lại bị bọn ma da biến phép cho cầu trơn trượt nên sẩy chân rơi xuống nước mà chết. Anh bắt ếch vì tiếc thương bạn nhưng do còn sợ bọn ma da nên phải đợi hết một ngày sau mới dám vớt xác bạn lên mà làm ma chay. Thấy ân nhân của mình đau lòng, le le và bìm bịp cũng bay đến, cất tiếng kêu thảm thiết như tiếng kèn trống đám ma để tiễn biệt một người chết oan.”

Đọc hết truyện cổ tích này thì có lẽ mọi người đều sáng tỏ vì sao trong bài đồng dao “Bắc kim thang” có 4 câu cuối là:

Chú bán dầu, qua cầu mà té.

Chú bán ếch, ở lại làm chi.

Con le le đánh trống thổi kèn,

Con bìm bịp thổi tò tí te tò te.

Thực chất là để diễn tả lại câu chuyện cổ tích đề cao tình bạn và tính chất cứu vật vật trả ơn của người xưa.

Thế nên vấn đề còn lại nằm ở hai câu:

Bắc kim thang, cà lang bí rợ

Cột qua kèo, là kèo qua cột.

Ở câu đầu tiên, “cà, lang, bí rợ” là để chỉ cho 3 loại củ, quả có cùng một đặc tính là thuộc họ dây leo, trái cà, khoai lang và bí rợ. Đặc biệt với từ bí rợ, là một từ thuần chất của miền Nam, cũng đã nói lên xuất xứ của bài đồng dao này là từ miền Tây Nam bộ.

Nói đến “bắc kim thang” thì phải hiểu hơi “hàn lâm” một chút, là từ kim thang ở đây hiểu cho đúng phải là cái thang hình chữ KIM -金- tức là hình tam giác cân. Từ “kim tự tháp” cũng là bắt nguồn từ chữ “kim” này mà có, do chỉ hình dạng cái tháp của người Ai Cập cổ là hình tam giác cân.

Còn cái “kim thang” của con nít ngày xưa là do người lớn dùng hai thanh tre dài, bắt chéo vào nhau tạo thành một hình tam giác cân rồi cắm trên mặt đất, cách vài mét lại đặt một cái như vậy, tạo thành một hàng dài. Bản thân của cái kim thang này trở thành một cái cột (do không có cây cột dựng đứng giữa nên hai thanh tre chéo vào trở thành cột luôn). Những cái kim thang được nối vào nhau bởi cái “vì kèo” là những thanh tre chạy dọc theo giàn, cứ như thế tạo thành một giàn cốt là để cho cà, lang, bí rợ leo lên mà sinh sôi, phát triển.

Vậy “cột qua kèo, kèo qua cột” là chỉ mối quan hệ gắn bó vào nhau của hai vật thể. Cả câu “bắc kim thang, cà lang bí rợ, cột qua kèo, là kèo qua cột” cốt để miêu tả mối quan hệ keo sơn, quấn quít, gắn bó vào nhau của anh bán dầu và anh bán ếch ở bốn câu sau.

Cả bài đồng dao này được viết lại dựa trên câu chuyện cổ tích kia, nên cách lý giải cũng vì thế mà nên hiểu cho đúng. Tuy nhiên trải qua thời gian dài, người lớn không còn kiên nhẫn để giải thích cho con trẻ hiểu về truyện cổ tích kia, thế nên bài đồng dao “bắc kim thang” cứ thế mà lưu truyền, gây ra sự hoang mang, khó hiểu cho người nghe.

Bên cạnh đó, cũng còn nhiều lời bàn, tranh cãi xung quanh việc lý giải ý nghĩa cho bài đồng dao này. Điển hình là ông Nguyễn Hữu Hiệp ở An Giang đã phát biểu trong hội thảo khoa học tại trường Đại học Cần Thơ năm 2003, rằng hiểu cho đúng thì bài đồng dao này phải được hát là:

Bắt kim than, cà lang bí rợ

Cột quai chèo, chèo qua chèo lại,

Bắt ngựa ô, chạy vô vườn mít,

Hái lá mít, chùi đít ngựa ô.

Tuy nhiên cách giải thích này lại khập khiễng và vô cùng tối nghĩa, khó hiểu.

Vậy nên tôi mới mạn phép truy tìm nguồn gốc, đọc và thẩm định rồi giải thích để mọi người hiểu hơn về bài đồng dao này. Nếu mọi người thấy cách lý giải này là hợp lý thì nhớ đặng mà con cháu có hỏi, thì ta biết trả lời rằng vì sao trẻ con hay hát:

Bắc kim thang, cà lang bí rợ,

Cột qua kèo, là kèo qua cột…

Sưu Tầm (Theo Báo Đất Việt)
...................................................

Ừm, Chíp sưu tầm được bài này giải thích rõ ràng quá, đúng là nghe trẻ con hát nhiều mà không biết nguồn gốc thực sự của mấy câu đầu, cảm ơn Chíp  :d

cugay_cugay

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 74
  • Thanks 14
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #118 vào lúc: 12/07/2014 08:12:13AM »
tham lam vô độ làm khổ chúng sinh :-S :-S
Quà Tặng Cuộc Sống - Con Chim Cu Gáy

Minhtri_cugay

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 808
  • Thanks 414
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #119 vào lúc: 12/07/2014 08:46:14AM »
tham lam vô độ làm khổ chúng sinh :-S :-S
Quà Tặng Cuộc Sống - Con Chim Cu Gáy


.........................

Phải gọi là ác giả ác báo chứ  :d, hai đứa bé này thông minh và cũng rất gan nữa  :d :d

 

Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

AUTO [F9]TELEX VNI VIQR VIQR* OFF Check Spell Old Accent