Xem các bài viết

This section allows you to view all posts made by this member. Note that you can only see posts made in areas you currently have access to.


Chương trình từ thiện: Ấm áp vùng cao Hà Giang
Giải cu gáy đấu lần thứ nhất mừng SN diễn đàn 5 tuổi thành công tốt đẹp
Phóng sự: Nghệ nhân dân gian Trần Lữ
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

Messages - voska

Trang: [1] 2
1
"Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ yên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như một người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên nơi này để tìm về một chốn khác. Phụ đời và phụ người cũng như thế mà thôi. Người ở lại cũng nhớ thương một bóng hình đã mất. Khó mà quên nhau, khó mà xoá trong nhau một nỗi ngậm ngùi."

- Trịnh Công Sơn.

p/s : Hoài niệm....

2
Tâm sự- Nhật ký / Re: Một chút gì....cho nhau
« vào lúc: 05/02/2014 08:28:30PM »
Tình Rơi - Trần Thái Hòa - Hồ Đăng Long

3
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 03/02/2014 08:02:47PM »
ĐỪNG ĐỂ ANH MỘT MÌNH NƠI GÓC TỐI TRÁI TIM
Tác giả: Nguyễn Tâm
 
 
Đừng để anh một mình nơi góc tối trái tim
Có khoảng trống vô hình
Lạc lối bơ vơ
Em nơi chốn địa đàng đam mê hạnh phúc
Còn nhớ gì,còn nghĩ gì những dĩ vãng vời xa

Đêm vô hình một mình anh mang
Ngoài kia bóng tối đi hoang
Lạc loài...
Sương lạnh, hồn tê tái
Em theo gió về nhẹ thoáng du dương
Đời ngỡ tựa vết thương
Trăm năm nhức nhối
Còn trần tục bụi cát nằm đây
Trở mình vài phút giây hấp hối

Ôi tình vô tận
Hay người vô tình
Sao em cứ mãi cuồng vội
Nơi ấy đâu thể hòa dòng máu tim em
Chỉ là phù phiếm
Khi gần rồi xa
Thôi đành cam.... em vui mặt nhân thế
Ngậm ngùi cũng chẳng bén chút duyên
Hương nồng em trao tay ai nhận
Để mặc anh....
Anh sẽ nhặt mảnh vỡ cuộc tình giữ lại
Kí ức buồn vây kín cơn đau

Nhưng xin em
Đừng để anh một mình
Một mình nơi góc tối trái tim !

4
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 17/01/2014 07:54:34PM »
NHỚ MỘT BÀN TAY

Đêm xưa nắm lấy tay người
Thấy tim tím một góc trời bằng lăng
Thấy đời ân sủng giai nhân
Mang hơi thở có trăng nằm cạnh tôi

Đêm nay thấy thiếu tay người
Chông chênh ngọn gió mồ côi chuyển mùa
Cổng rêu đỏ mắt đứng chờ
Có ai tìm lại nhớ mưa nơi này ?

Đêm xưa dài đến đêm nay
Trần gian lây lất thèm tay một người

TRẦN VĂN NGHĨA


5
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 03/01/2014 07:28:25PM »
DỖ MÌNH
Em cũng sắp quen với sự tự dỗ mình
là buồn, là vui
là cười, là khóc
là những ngày rã rời, khó nhọc
chỉ biết úp mặt vào tay hứng lại những vụng về!

Cuộc đời vẫn dài rộng thế kia
nên ai cũng cần cho mình một người che chở
một cái tên để nằm vạ trong một vùng nhung nhớ
xua đuổi thế nào cũng chẳng đi đâu!

Cuộc đời vẫn mặn và sâu
vẫn có những ngày nhìn đâu đâu có thấy vị cà phê đen và đắng
vẫn có những ngày liếm môi mà rùng mình vì mặn
có xót xa nào im lặng hơn không?

Vẫn có những ngày nắng cháy mà cứ tưởng giữa đông
chỉ thấy lòng mình mênh mông gió thốc
gió tràn vào đêm, em không còn biết khóc
mà thấy trong gương cô độc ướt mi mình!

Ai cũng có một cuộc đời
để buồn,
để vui
để cười,
để khóc
để những lúc cô đơn,khó nhọc
thèm một cuộc đời khác đến hỏi thăm!

Tác giả: P2T_September Rain

6
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 27/10/2013 08:29:02PM »
Tái sinh


Cứ lặng lẽ giấu những ngày đã qua

Ở trong những chiếc thuyền chở đầy ký ức

Thả ra biển khơi và trôi về miền đất hứa

Kỉ niệm sẽ thành những hạt mầm xanh tươi


Cừ ôm đàn ngồi hát giữa phố khuya

Và mặc kệ sương giăng đầy vai gầy ướt lạnh

Xá chi khổ đau, xá chi nước mắt

Tất cả rồi cũng sẽ về với hư hao


Chẳng cần che đi đôi mắt đẫm mờ

Chẳng cần che đi môi khô phai nhạt

Cứ cười lên rồi sẽ là nụ cười mới

Cây chết rồi thì còn đấy mầm non
st

7
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 14/09/2013 09:50:58AM »
Tôi kể người nghe chuyện Phố - trong - sông
Chuyện những mùa Đông đi qua thời con gái
Bóng đổ dài, bước chân người mê mải
Gió chở mùa về, hoang hoải cả giấc mơ...

Tôi kể người nghe chuyện Phố bơ vơ...
Chuyện người ra đi trong sương mờ chớm lạnh
Ly cà phê bên hè đường sóng sánh
Giọt nước mắt tràn... như mùa khẽ mong manh.

Tôi kể người nghe chuyện Em và Anh
Chuyện những hạnh phúc riêng dành trong đáy mắt
Bản tình ca đêm đêm vang dìu dặt
Nụ hôn vẫn chờ... xanh ngắt cả mùa yêu...

Sưu tầm

8
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 03/08/2013 08:17:12AM »
Khoảng Trống

ta gói ta…
… vào khoảng trống tình yêu
để thấy tim ta…
…còn quá nhiều nhung nhớ
để thấy mùa thu vàng trong hơi thở
để thấy đời…
… vỡ lỡ giấc chiêm bao

ta gói ta…
… vào chính giữa hư hao
để thấy lao đao…
… linh hồn trống trải
(trong tình yêu đâu ai tranh phải trái
trong cuộc đời đâu ai mãi yên vui)

ta gói ta…
… vào ký ức xa xôi
để thấy chơi vơi giữa cuộc đời…
lây lất
để dấu chân ta in trong lòng đất
sẽ một ngày…
một ngày sẽ mờ đi

ta gói ta…
… vào chính giữa xuân thì
để thấy dung nhan nhạt vì sương gió
để thấy đời ta bao lần trăn trở
đã bao lần…
… bao lần vỡ tin yêu…

st

9
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 02/08/2013 04:38:18PM »
Hoa cỏ may - Nguyễn Thị Hồng Ngát

Em không phải là hoa Hồng đâu anh
Kiêu sa thế giữa muôn vàn hoa cỏ
Em chỉ xin làm bông May bé nhỏ
Vì yêu đời nên lưu luyến nhân gian

Chỉ buồn mình sao trót quá đa mang
Cứ lặng thầm níu chân người qua lại
Dẫu biết rằng đời người ngang trái
Cố giữ hoài mà có được gì đâu

Mỗi người đi qua tặng em một chút sầu
Họ vô tâm mang tình em đi mất
Liệu có lúc nào họ nhận ra sự thật
Khi quay về còn tìm được em chăng

Em chỉ là loài cỏ không hương
Anh đi qua có thấy lòng trăn trở
Có cảm thấy bông Cỏ May bé nhỏ
Rút tâm hồn để níu bước chân anh.

10
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 21/07/2013 05:56:33PM »
Bài thơ  CHỦ  NHẬT  EM CÓ BUỒN KHÔNG

Chủ nhật buồn
Em có buồn không?
Anh thơ thẩn trong căn nhà vắng
Tivi xem hoài thấy chán
Nhạc nghe mãi rồi cũng nhàm tai.

Chủ nhật buồn
Em có gì vui?
Anh ngồi ngó mông lung ngoài cửa sổ
Đám cưới nhà ai vừa đi qua phố
Anh gửi theo câu chúc phúc không lời...

Chủ nhật buồn
Em có đi chơi?
Anh quanh quẩn với bài thơ dang dở
Viết cho em kể bao điều ấp ủ
Rằng bao giờ mình được bên nhau.

Chủ nhật buồn
Anh chẳng đi đâu
Ngồi nhớ em như từ trăm năm trước
Nghìn năm sau vẫn một niềm ao ước
Chúng mình về ở chung nhà.

Chủ nhật đến rồi Chủ nhật qua
Nỗi buồn anh là điều bất biến
Mãi mộng mơ cái ngày em đến
Tươi vui...
Rạng rỡ...
Sắc hương hoa...
TT


11
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 12/07/2013 08:54:59PM »
VỤN VỠ
Âm thầm bước phố đêm lặng lẽ
Kia ánh đèn hiu hắt chờ mong
Ngõ vắng buồn tênh ... vầng trăng khóc
Xanh tuổi đời qua... bạc má hồng...


Khoảnh khắc thời gian ... không dừng lại..
Níu được chăng những nốt nhạc vui
Bóng đêm phủ xuống ... ngày đã tắt...
Vụn vỡ còn đâu những nụ cười!

Trĩu nặng màn đêm màu sương khói
Chênh chếch trăng nghiêng gió tự tình
Chiếc lá cuối Thu còn sót lại
Se thắt đêm đông đến chạnh lòng...

st

12
Tâm sự- Nhật ký / Re: Một chút gì....cho nhau
« vào lúc: 12/07/2013 08:19:38PM »
Tân Cổ Ru Lại Câu Hò _ Cẩm Ly ft Hương Lan

13
Ba câu chuyện tình yêu ốc sên

"....đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào; và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại".

Câu chuyện thứ nhất

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà không hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.

Con ốc sên thứ nhất tượng trưng cho một tình yêu nguyên vẹn, sự thủy chung, sự hy sinh, quá hiếm hoi! Còn con ốc sên thứ hai chỉ là thứ tình yêu quá đỗi tầm thường, nhan nhản trong cuộc sống.

Nhưng liệu trong chúng ta, có ai dám hay đủ can đảm yêu theo kiểu con ốc sên thứ nhất? Tôi dám chắc rằng, hầu hết mọi người đều từ chối yêu theo cái kiểu mà chúng ta vẫn gọi là thủy chung, hy sinh (như đã nói ở trên), mà sẽ lựa chọn theo cách của con ốc sên thứ hai.

Câu chuyện thứ hai

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. on ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà k hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi, nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó. Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất! Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý... Rồi nó cũng tìm thấy xác con ốc sên thứ nhất bên cạnh một hòn đá nhỏ. Nó đã bỏ cả cuộc đời còn lại của mình để đi tìm tình yêu đích thực. Bây giờ thì nó đã tìm thấy, và cũng là lúc nó già lắm lắm rồi...

Bất kỳ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy một con ốc sên mỉm cười hạnh phúc nằm chết bên xác một con ốc sên đã chết từ rất lâu.

Thế đấy! Hạnh phúc không chỉ là biết từ bỏ, mà còn là biết tìm lại. Hạnh phúc không chỉ là biết ra đi, mà còn là biết dừng lại. Con ốc sên thứ hai thật dũng cảm khi nó dám từ bỏ lần thứ hai, và nó còn dũng cảm hơn, khi dám đi tìm lại tình yêu của mình. Nhưng trong tình yêu, sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc.

Câu chuyện thứ ba

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Song nó dừng lại không phải để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp không phải bằng cách yêu một con ốc sên khác, chỉ đơn giản là để ăn lá cây và uống những giọt sương mà thôi.

Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.

Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng, người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất. Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý... Rồi nó cũng tìm thấy con ốc sên thứ nhất đang hom hem ăn lá non bên một hòn đá nhỏ. Trông con ốc sên thứ hai bây giờ cũng lọm khọm lắm rồi. Chúng cười với nhau bằng cái miệng móm mém. Dành cả cuộc đời còn lại để tìm thấy tình yêu đích thực, giờ thì chúng chỉ còn rất ít thời gian để có thể ở bên nhau trước khi kết thúc vòng đời của ốc sên. Chúng đã rất hạnh phúc! Thực sự hạnh phúc.

***********

Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa; đôi khi phải trải qua đau khổ để biết mình đang hạnh phúc; đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào; và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại.

Như đã nói ở câu chuyện thứ hai: "sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!". Chỉ là "thường" thôi! Nếu ai cũng nghĩ như vậy và không đủ can đảm tìm lại hạnh phúc cho mình như con ốc sên thứ hai ở trong câu chuyện cuối cùng này, thì liệu tình yêu còn có ý nghĩa nữa không?

Đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu tình yêu của mình sẽ là câu chuyện ốc sên thứ mấy? Hay sẽ có thêm câu chuyện ốc sên thứ tư: Có hai con ốc sên yêu nhau, và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mà chẳng xất hiện một con ốc sên thứ ba nào cả! Sẽ không có TỪ BỎ, RA ĐI hay NUỐI TIẾC...

Có lẽ trong tình yêu, không có gì là đúng hay sai cả! Nếu bạn cho là đúng, thì chắc chắn là nó đúng, còn nếu bạn cho rằng nó sai, thì nó buộc phải sai!

[sưu tầm]

14
CÂU CHUYỆN CỦA BÀN CỜ

Con Hậu bực bội nói với con Vua: "Này, tại sao tôi là người có quyền lực cao nhất ở đây, nhưng lũ quan lính kia lại cứ lăng xăng bảo vệ ông mà không thèm bảo vệ tôi thế hở?"


Vua trả lời: "Trời ạ, khổ bà quá, bà vừa ...phải thôi, thì bà cũng thấy rồi đó, bà là người có quyền lực nhất ở đây chứ có phải tôi đâu? Bà gần như muốn đi đâu thì đi, trong khi tôi mỗi lần chỉ được nhích có một bước. Mà đường đường mang danh nhà vua, không có quyền lực thì ít nhất cũng phải được bảo vệ chứ! Mất tôi rồi thì coi như rắn mất đầu, trò chơi kết thúc mà!".


Nghe thấy Vua và Hoàng hậu nói chuyện thế, con xe cũng quay sang con tượng: "Ờ, mà phải rồi, nghe hoàng hậu nói thế, tui cũng nghĩ sao tui với ông không hơn nhau cấp bậc là mấy, mà sao ông được đi đường xéo, còn tui chỉ được đi đường thẳng vậy? Thật không công bằng, tui khoái đi đường xéo hơn!".

Tượng nhếch mắt: "Cũng không công bằng cho tui vậy! Tui thì cũng chỉ đi đường xéo được thôi, có đi được đường thẳng đâu, hay ho gì? Ông cứ làm như tui đi được như Hoàng Hậu không bằng!".

Tới Mã khịt mũi: "Tụi bay thôi đi. Tụi bay được đi đàng hoàng vậy là sướng lắm rồi. Như tao lúc nào cũng phải canh đúng chữ L mà đi. Mệt thấy mồ, sao không tội nghiệp tao?".

Xe và tượng cùng nhau lườm bọn Mã: "Mày là cái đứa duy nhất được nhảy qua đầu người ta, kể cả tụi tao, còn đòi gì nữa! Đúng là không biết điều!"

Một con Tốt chịu hết nổi lên tiếng: "Mấy chú bác im đi cho các con nhờ. Bọn tui mới là những đứa thiệt thòi nhất đây nè! Đi thì cũng chỉ đi được có một hai bước về phía trước, đã vậy nhưng còn chả được ăn cái đứa đứng ngay trước mặt mình! Tức chết được! Mấy người thì cứ thay nhau mà được ăn quân địch, còn bọn tui thì cứ thay nhau bị đem ra làm vật hy sinh cho quân địch ăn. Đúng là thật không công bằng cho tụi này tí nào!"

Mấy con Tốt kia nghe vậy đều đồng tình: "Phải đó, phải đó!". Bọn kia bắt đầu cãi lại: "Tụi này cũng bị hy sinh vậy! Mà mấy con Tốt của tụi bay là đông nhất rồi còn gì nữa! Đông nhất mà giá trị thấp nhất thì bị đem ra hy sinh trước là phải rồi!" Thế là cả đám quân cờ nhốn nháo, cãi vã lộn xộn cả lên.

Cái bàn cờ nãy giờ nhẫn nhịn lắng nghe bọn quân cờ cãi nhau trên... mặt của mình, bây giờ ngáp một cái chán chường, rồi thở dài lên tiếng:

- Đúng là một lũ ngốc nghếch! Mỗi đứa tụi bây đều có một đặc tính riêng. Không ai trong tụi bây hoàn hảo hết, nhưng nếu chỉ cần thiếu một đứa thôi thì cái bàn cờ này sẽ không hoàn thiện! Tụi bây sinh ra là để đi những bước riêng của mình, để biết tận dụng thế mạnh của mình trong mỗi ván cờ, chứ không phải để ghen tỵ với cái lợi của người khác mà không thấy được cái tốt của chính mình.


Trong ván cờ nào cũng sẽ có những sự hy sinh, và những sự hy sinh ấy đều có mục đích. Vấn đề là sự hy sinh ấy được quyết định bởi một tay biết chơi cờ hay một tay không biết chơi cờ, và cái mục đích của nó có đáng hay không thôi. Nếu nó đáng, thì đằng sau một sự hy sinh là một mất mát và một thành quả, còn nếu nó không đáng thì sau sự hy sinh đó chỉ là một mất mát.

Một tay cờ giỏi thì biết cái gì đáng giá để giữ lại và cái gì đáng phải hy sinh để đạt được một cái khác đáng hơn. Một tay cờ tồi thì đánh mất những quân cờ giá trị của mình mà không hề hay biết, bởi quá bận rộn nhắm đuổi con Vua của đối phương. Mất và được, đó là quy luật của trò chơi. Nhưng mỗi tụi bây đều là một phần của một bàn cờ hoàn chỉnh, và những bước đi của tụi bây đều là một phần của những ván cờ thú vị. Đó là sự hoàn hảo của cái không hoàn hảo.

Bàn Cờ vừa nói xong, bỗng nhiên cả đám nghe Vua gằn giọng, với bộ mặt... của một người mới ngủ dậy: "Cãi xong chưa? Tụi nó chiếu tướng tao rồi kìa! Sướng nhá!"...


Nói rộng ra là mỗi người từ lúc cất tiếng khóc chào đời, đã được ông trời sắp đặt cho một vị trí nhất định. Bạn được cái này và có thể bạn không có được cái kia nhưng chung quy lại những cái được và mất đó đều có mục đích riêng của nó, đừng rồi trách ông trời sao bất công, mà hãy cố gắng, cố gắng dựa trên ưu điểm của mình, rồi thời gian sẽ trả lời cho bạn tất cả.
st

15
Bánh tráng trộn

Ngày thứ 1
_Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh tráng…
_ Dạ, có ngay!
_ Đừng cho khô….đừng cho trứng…chỉ bánh tráng không thôi!

Ngày thứ 2
_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh tráng…
_ Dạ,không khô.không trứng,bánh tráng không thôi, đúng không anh?
_ Dạ, ừh…oh..ừm

Ngày thứ 3
_ Chị ơi…
_ Dạ, bánh tráng của anh đây
_ Ơ….dạ…..sao nhanh vậy
_ Hì, em làm sẵn cho anh mà, em biết thế nào anh cũng ghé, hì hì….
_ ……..cám ơn chị…
_ Anh này, đừng gọi em bằng chị nữa, em mới 19 tuổi thôi, chắc là nhỏ hơn anh rồi, đúng không?
_Ừh, ùm, tôi 21….
_ Hì, vậy 2 đứa mình gọi nhau là anh em nha, anh không được từ chối đó!!
_ Tôi…tôi…
_ Tôi cái gì? Grừ ư ư ư
_ Ừh, ừh anh biết rồi

Ngày thứ 4
Vẫn thế…. vẫn 1 bịch bánh tráng không khô…..không trứng

Ngày thứ 5
Nó đi ngang qua nhỏ, nhưng không dừng lại, nhỏ trông thấy, gọi với theo
_Anh ơi!
Nó vẫn chạy
_ Anh gì ơi
Chắc nó không nghe….
_ Anh không dừng lại là em giận đó……( nhỏ hét to)
Kétttt tiếng phanh xe, nhỏ chạy tới nó.
_ Anh sao vậy, không thích ăn bánh tráng của em nữa à?
_ Anh…anh
_ Nói mau!!!! ( nhỏ chống nạnh…..mắt nổ lửa)
_ Anh xin lỗi, hôm nay anh định ăn bánh giò ….trừ cơm ….
_ Cái gì ? vậy mọi hôm là anh ăn bánh tráng trừ cơm đó hả ( nhỏ trợn mắt ngạc nhiên )
Nó gật đầu nhẹ nhàng … thì ra là vậy .. nó không lấy trứng … không lấy khô là để đuợc thêm phần bánh tráng !!!
_Xem nào , hôm nay thúng bánh giò của anh còn nhiều thật …. Haiz … thôi đuợc rồi anh đợi em một xíu, không đựợc bỏ đi đó … hứ .
Chốc lát sau nhỏ quay lại với một bịch bánh tráng trên tay, đặt vào giỏ xe nó .
_Đây ,của anh đây, giữ lấy đi .
Nó ấp úng
_ Nhưng …. Anh ….
_ Anh yên tâm đi … em không cho không anh đâu ! em trao đổi với anh đó .
Nói rồi nhỏ lấy trong thúng ra một cái bánh giò đi thẳng về chỗ bán bánh tráng của mình, nó ngoái nhìn theo nhỏ, nhìn rất lâu …
Về tới nhà, nó đặt lưng xuống nền, nó suy nghĩ về nhỏ, sao nhỏ tốt với nó vậy, nó chỉ là một thằng bán bánh giò thôi mà ??? và rồi nó lại nghĩ khác, chắc nhỏ không tốt với nó đâu, tại nhỏ cũng lấy của nó một cái bánh giò mà ….. chắc nhỏ thèm bánh giò thôi … Nó mở bịch bánh tráng hôm nay nhỏ đưa cho nó, hôm nay bịch bánh tráng to thật, có cả trứng, cả khô … bịch bánh tráng ngày thứ 5 ngon thật !!!

Vẫn cứ thế, vẫn là những cuộc gặp mỗi tối, vẫn là những bịch bánh tráng do chính tay nhỏ làm, và chưa một lần trong suốt một tháng qua nó bỏ lỡ món bánh tráng đặc sản của nhỏ .
_ Anh nè, hôm nay anh bán tốt không ?
_ ừh, anh bán cũng được .
_ hì, anh nè, anh giữ cái này đi xíu về nhà rồi hãy mở nó ra .
Nhỏ đưa cho nó một cái hộp được gói kỹ càng. Nó tò mò lắm trên suốt đọan đuờng nó cứ mong về tới nhà thật nhanh để mở cái hộp đó ra … và dĩ nhiên cái điều nó mong muốn đã được thực hiện. Nó trố mắt nhìn, trong hộp là một cái nón kết màu đen, rất đẹp, đi kèm với một tờ giấy ” anh nè, một tháng rồi kể từ ngày anh và em quen nhau, vậy mà em vẫn chưa biết tên anh là gì, không biết nhà anh ở đâu, gia đình anh như thế nào ? .. anh đừng hiểu lầm những câu hỏi của em nhé, em chỉ muốn biết thôi … và em hy vọng ngày mai em được thấy anh đội chiếc nón của em tặng … à mà em tên Vy, tên đẹp đó nha …. Hihi ” . Nó cầm chiếc nón lên mân mê, lần đầu tiên trong đời nó được một người tặng quà, nó được một người hỏi thăm, nó được một người quan tâm và lần đầu tiên trong đời nó được quyền nghĩ về một người, được quyền nhớ về một người … điều mà nó chưa bao giờ nghĩ tới .
Ngày hôm sau , nó vẫn ghé gặp nhỏ, vẫn như mọi ngày, vẫn là một bịch bánh tráng không trứng, không khô, theo ý nó . Hôm nay nhỏ bới tóc cao lên lộ rõ cả một khuôn mặt trắng ngần, trông nhỏ thật đẹp, rất đẹp, chưa bao giờ nó nhìn nhỏ lâu và kĩ như thế, hôm nay nó cho phép mình đuợc cái quyền ngắm nghía nhỏ …
_ Anh kia …
Nó giật mình
_ nhìn gì thế ?
_ Anh … Anh …
_ Hôm qua có đọc lá thư của em không ?
_ có ….
_ Vậy sao không thấy anh làm theo ? nón của em đâu ? ( nhỏ chống nạnh … mặt nhăn nhó )
Nó rút vội chiếc nón từ trong cái cặp đeo phía trước, nó tháo cái nón đang đội trên đầu và đặt chiếc của nhỏ lên ngay ngắn .
_ Anh sao thế , sao giờ mới đội ???
_ Anh sợ nó dơ … anh sợ nó mau cũ …
_ Grưuuuuu …. Anh ngốc thế … từ ngày mai … ngay khi bắt đầu đi làm anh phải đội nó lên nghe không ?
_ ừh òh .. anh biết rồi, còn cái này là của em đây , anh về nhé !
Nó đặt lại trên bàn một tờ giấy, nhỏ biết đó là câu trả lời của nó dành cho nhỏ, nhỏ lật vội ra, sau khi nó đã đi khuất : ” Anh tên Nam, anh ở Miền Tây, lên đây ở trọ từ năm 14 tuổi rồi, anh ở chung với một thằng bạn ở khu Bàu Cát, Tân Bình . Ba mẹ anh mất trong một trận lũ cách đây 7 năm rồi, giờ anh chỉ còn một mình, anh cám ơn về cái nón, nó đẹp lắm …” . Nhỏ đọc xong, như có vết gợn trong lòng nhỏ, nhỏ cảm thông cho hoàn cảnh nó ….

Nó và nhỏ vẫn thế, vẫn là những quan tâm, chia sẻ . Đối với nó và nhỏ, khoảng thời gian mà 2 đứa gặp nhau là khoảng thời gian quý nhất trong ngày của nó và nhỏ. Nhỏ vẫn đợi nó nơi gốc đường quen nơi nhỏ ngồi bán, dù có những đêm nó về rất trễ, nó vẫn thế vẫn chạy nhanh về mỗi khi xong việc, nó tranh thủ từng giây từng phút.
Đêm nay, đêm thứ 50, đêm mà bầu trời trút xuống mặt đất cơn mưa nặng hạt, nó hì hục đạp chiếc xe lạch cạch, nó đang gồng mình hết sức để chống lại những cơn gió ngược chiều … 11h khuya, hôm nay là ngày nó về trễ nhất, nó đi ngang góc đuờng quen ấy nơi nhỏ vẫn hay ngồi đợi nó. Nhưng hôm nay sao vắng lặng, có lẽ trời mưa to, và nó lại về trễ nên nhỏ đã dọn hàng rồi. Nó không trách nhỏ, nhưng guơng mặt nó hiện lên một nỗi buồn sâu lắng …
_ Anh Nam …..
Tiếng của nhỏ !!! nó mừng rỡ quay lại .. đúng là nhỏ rồi, nhỏ đi ra từ một gốc cây gần đó trên tay là một bịch bánh tráng .
_ Sao anh về trễ vậy ?
_ Xe anh bị hư, trời mưa vậy sao em không vào nhà ?
_ Em muốn gặp anh …
_ Mai mình vẩn có thể gặp mà ?
_ Nhưng hôm nay .. em nhớ anh …
Nó không biết nó có nghe lầm lời nhỏ nói không … ừ thì cứ cho là nó nghe lầm đi …
_ Anh có nhớ em không ?
Nhỏ hỏi ! lần này thì nó chắc chắn nó không nghe lầm, nhỏ đang hỏi nó, nó phải trả lời sao đây, phải trả lời thế nào đây ???
_ Anh không nhớ em hả ? nhỏ hỏi tiếp
_ Vậy thì em đi vào !
Nó giật mình
_ Vy …….. anh nhớ … em !
Nhỏ nhìn nó, ứa nước mắt, nhỏ cười. Nó cảm nhận được hơi ấm từ nhỏ, dù nó và nhỏ cách nhau gần 2m . Lần đầu tiên nó đuợc công khai nói nhớ một ai đó, hạnh phúc thật .!
_ Vậy ,,, anh có … yêu … em không ? ( nhỏ ấp úng hỏi )
_ Vy … sao em hỏi vậy ?
_ Em muốn nghe anh trả lời ?
_ Nhưng …. Anh chỉ là một thằng bán bánh giò, anh không dám trả lời câu hỏi đó em à , anh sợ ………
_ Em không quan trọng diều đó, em chỉ muốn biết anh có yêu em không ?
Nhỏ lại nhìn nó, lại ứa nước mắt, nhỏ bấu chặt mình lại , đợi câu trả lời từ nó .
_ Anh … Anh … Anh yêu Em …
_ MÀY MƠ À !? ( 1 giọng nói lạ )
_ ủa , má , má đi đâu đây ?
_ Mày im đi … con ranh .
_ Thì ra là mày, mày là thằng suốt 2 tháng qua liên lạc với con gái tao, mày đang mơ à , mày yêu con gái tao à, ngay cả trong mơ tao cũng cấm mày không được nghĩ về con gái tao, MAỲ KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH , thằng nhãi à !
_ Má, sao má lại nói với ảnh như vậy, ảnh đâu có lỗi gì ?
_ Tại sao tao không được nói với nó như vậy, lỗi gì à, lỗi vì nó nghèo, lỗi vì nó không có cả một cái áo liền vai, một đôi dép liền đế …
_ MÁ
Bốp ..
_ Đi vào nhà ngay…. , còn mày, tao cấm mày không được gặp con gái tao nữa, nếu mày thương nó thì hãy để nó yên đi, tao van mày đấy, thằng nhãi ạ !
Bà ta nắm lấy tay nhỏ lôi xềnh xệch vào con hẽm tối, nhỏ ngoái nhìn nó, nó thấy rõ những giọt nước mắt đang giàn giụa trên gương mặt nhỏ …giữa màn mưa nó cảm thấy hiu quạnh quá, nó không còn đủ sức để đạp chiếc xe bánh giò về nhà nữa, nó khụy xuống , nó cảm nhận cái đau xé lòng từ con tim nó, một con tim lần đầu biết yêu , nó tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình ” ừ , đúng rồi mày lấy tư cách gì mà yêu con gái người ta , dù là trong mơ cũng không được Nam à !”
1 ngày , 2 ngày … 1 tháng nó đã không gặp nhỏ, cái nỗi nhớ chất chồng theo thời gian , nó đã dặn với lòng là không được nghĩ về nhỏ nữa nhưng sao khó quá, bây giờ nó rất muốn nhìn thấy nhỏ, dù là ở xa thôi cũng được mà … Nghĩ là làm, hôm nay nó đi ngang con đường quen thuộc ấy, nó chọn một vị trí có tầm nhìn tốt, nó hướng về góc đuờng ấy nơi nhỏ thường đợi nó, nhưng sao hôm nay không thấy nhỏ, cũng không thây gian hàng bánh tráng của nhỏ, thay vào đó là một người bán trái cây , 1 tiếng , 2 tiếng , 3 tiếng nó chờ nhỏ …. Nó bạo gan đi về phía góc đuờng đó ..
_ Cô ơi , cô bán ở đây lâu chưa ạ ?
Nó hỏi người bán trái cây
_ À , mới đuợc một tuần thôi cháu à
_ Vậy cô có biết bé Vy bán bánh tráng không cô ?
_ Biết chứ, nó là hàng xóm cô mà, cả tuần nay nó tất bật ở nhà , nghe đâu ba nó bệnh , nếu không có tiền phẫu thuật sẽ chết … haiz . … số con bé khổ … ba nó mà chết đi thì không còn ai yêu thuơng , che chở nó nữa ….
Nó trầm ngâm , suy nghĩ , rồi lại nói …
_ Thế cô có biết ba Vy phẫu thuật cần bao nhiêu tiền không , rồi nhà Vy ở đâu ạ ?
_ khoảng 4,5 chục triệu gì đó , nhà Vy à , cuối con hẻm quẹo phải là tới .
_ Cháu cám ơn ạ.
Nó rời góc đuờng , mà lòng nặng trĩu , nó không nghĩ cái nghèo lại có tội đến vậy . Ngày hôm sau nó tìm nha Vy , 1 ngôi nhà nhỏ , khuất cuối con hẻm .
_ Cháu chào cô !
Giọng nó run run
_ Thằng nhãi ai cho mày vào nhà tao ?
_ Anh Nam …..
Tiếng nhỏ lảnh lót , mắt nhỏ sáng lên . Nó nhìn nhỏ , mà lòng quặng thắt , cái cơn nhớ nhung đeo bám nó suốt bấy lâu nay duờng như tan biến , nó muốn ôm chặt nhỏ vào lòng , muốn nói bao lời yêu thương , nhưng nào đâu được .!!!
_ Thằng nhãi tao hỏi sao mày vào nhà tao , tao cấm mày gặp con gái tao rồi mà .
_ Dạ cháu xin lỗi . cháu nghe ba Vy bệnh nên đến thăm .
_ Tao xin mày, gia đình tao thế nào không liên quan tới mày .
_ Dạ , cháu nghe nói bác phải phẫu thuật thì mới sống đuợc .
_ Ừ , thì sao , mày giúp được gì ?
_ Dạ , đây là số tiền cháu giành dụm dụm trong suốt 7 năm qua ….
_ Mày im đi , mày nghĩ mày đưa nhiêu đó tiền là tao chấp nhận cho mày quen con gái tao à , mày mơ đi thằng nhãi , con gái tao xinh đẹp là để gả tây gả tàu … tao báo cho mày biết luôn tháng sau là con Vy lấy chồng rồi .
Câu nói đó như con dao 2 lưỡi đang cứa vào lòng nó và nhỏ , nhưng nó biết dù thế nào đi nữa thì nó vẫn yêu nhỏ .
_ Nếu thế cháu xin chúc mừng Vy , nhưng đây là số tiền cháu muốn giúp bác trai mau phẫu thuật , nếu không ….. xem như cháu cho bác mượn khi nào bác có thì trả cháu cũng được ạ!
_ Mày nói thật chứ ?
_Dạ , thật.
_ Mày có bao nhiêu ?
_ Dạ 32 triệu …. Cháu biết là không đủ nhưng xin bác cứ nhận .
_ Thôi đuợc rồi khi nào con Vy lấy chồng có tiền tao trả mày , mày về đi …
Nó ra về , hôm nay nó làm một điều tốt giúp nhỏ , nhưng sao nó không vui , đang có cái gì cồn cào trong nó , nó bước từng bước vô hồn …
1 tháng sau
_ Vy nè , còn 3 ngày nữa lấy chồng rồi mày nhớ ngoan nghe không ?
_ Dạ… nhưng ..
_ Nhưng gì ….
_ Má cho con đi gặp anh Nam một lần cuối được không ?
_ Để làm gì ?
_ Con chỉ muốn gặp ảnh một lần cuối thôi !
_ Thôi được rồi , dù sao hôm nay cũng có tiền , qua trả cho nó đi , mắc công sau này nó làm khổ mày , mày biết nhà nó không ?
_ Dạ biết , lúc trước ảnh có cho con địa chỉ ..
Niền vui và nổi buồn đang xen lẫn nhỏ , vui vì nhỏ sắp gặp đuợc nó , buồn vì có lẽ đây là lần cuối …nhà nó là một dãy phòng trọ ọp ẹp , nó ở căn phòng cuối cùng . Mà sao hôm nay căn phòng đó đông người vậy , có cả tiếng trống tiếng kèn inh ỏi .
_ Anh ơi , đây là nhà anh Nam phải không anh ?
_ ừh , em vào thắp nhang cho nó đi ..
_ Thắp nhang … là sao anh ?
_ Chứ không phải em đến dự đám ma nó à ?
_ Dạ ….. em không biết …( giọng run run )
_ Mà em là ai , sao không biết nó chết ?
_ Dạ , em tên Vy , là….
_ Vy ? có phải em là cô gái bán bánh tráng không ?
_ Dạ …
_ Thằng Nam gửi cho em lá thư này truớc lúc chết .
Mặt nhỏ tái nhạt , nó không tin những gì đang diễn ra …. ” Vy nè , anh biết khi em đọc lá thư này thì anh không còn cơ hội gặp em nữa , không còn cơ hội đuợc nhai ngấu nghiến món bánh tráng em làm , bây giờ là nó chỉ là mơ uớc thôi em à . Khoảng thời gian có em , anh thật sự hạnh phúc , chưa ai trò chuyện với anh nhiều bằng em , chưa ai quan tâm anh nhiều như em , mỗi lần nhìn vào mắt em anh thấy những niềm vui vô tận , anh biết mình chỉ là một thằng bán bánh giò , một thằng nghèo nát , nhưng tình yêu anh trao em là bất tận , chỉ cần thấy em cười thì điều đó đã làm anh hạnh phúc … và điều cuối cùng …. Anh biết mình không đủ tư cách yêu em trên cõi đời này .. vậy xin em hãy cho anh yêu em từ nơi mộ sâu đất lạnh …. Em nhé !”. Nhỏ đổ sụp , đôi tay nhàu nát lá thư , những tiếng nấc đứt quãng , nhỏ gượng mình …
_ Sao anh Nam chết vậy anh ?
Nhỏ gạt nước mắt chờ đợi câu trả lời .
_ Ừ , nó bị khối u trong người , nay là tới hạn phải phẫu thuật , nghe đâu nó giành giụm đuợc vài chục triệu , nhưng số thằng này mang kiếp khổ , tháng truớc nó làm mất , không có tiền phẫu thuật … nằm ở nhà chết .?!
Nhỏ như chết lặng …….. xung quanh khói nhang bay mù mịt , nó u ám như trái tim nhỏ bây giờ, tiếng kèn , tiếng trống loạn nhịp , nó hỗn độn như suy nghĩ của nhỏ , nhỏ quay về , đứng lặng nơi gốc đường quen , nơi nhỏ vẩn đợi nó khi trăng lên , nơi nhỏ nhìn thấy từng cái run sợ của nó khi nói yêu nhỏ , dòng người vẫn tấp nập trôi nhưng sao nhỏ đơn côi quá , đang có 1 vết thương ở tim nhỏ , nó đang lan ra , cái vết thương ấy không nhức , không rát , không làm người ta xuýt xoa nhưng sao nó nhói , nó buốt , nó làm người ta xót xa ………
Ngày hôm sau nhỏ tới đưa tiễn nó , nghĩa trang hôm nay lạnh thật , một cái hố sâu được đào sẵn , quan tài nó đựoc thả từ từ xuống , nhỏ tiến lại , ngồi cạnh bên , nhỏ lấy trong giỏ ra một bịch bánh tráng … Nhỏ lầm bầm ” Anh à , em đang thực hiện điều ước của anh đây , anh mở mắt ra nhìn em đi , em xin anh đó ….một lần thôi anh …. Đây … đây là bịch bánh tráng do chính tay em làm theo đúng ý anh đây , không khô , không trứng ….bịch bánh trán này cũng giống như tình yêu em và anh vậy phải không anh ? , nó có vi MẶN của muối , vị CHUA của chanh , vị Cay của ớt , và cái khô khan đến khó chấp nhận của từng sợi bánh tráng …. Em xin lỗi … em không thể cho anh được sự ngọt ngào … bởi vì .. bánh tráng trộn …không thể bỏ đường anh à ….”
Từng lớp đất được phủ lên quan tài ….. chiều nghĩa trang hoang lạnh , gió thổi từng cơn gợn người , từng thớ đất xanh lạnh , từng tia nắng cuối chiều héo hắt , nhỏ đứng đó , đứng cạnh ” nó “, gần thật gần nhưng sao quá xa … nhỏ đang khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng ngần , những giọt nước mắt long lanh , trong sáng . trong sáng như tình yêu nó giành cho nhỏ vậy , chưa 1 lần nắm tay , chưa 1 lần ôm nhau , chưa 1 lần được chạm bờ môi ….. mà sao nó lại cảm thấy ngọt ngào , hạnh phúc …..
ST

16
Tâm sự- Nhật ký / Re: Một chút gì....cho nhau
« vào lúc: 06/01/2013 09:31:11AM »
Chiếc Lá Cuối Cùng - Ngọc Anh


Đêm qua chưa, mà trời sao vội sáng?
Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang
Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá
Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa ...

Đêm chia ly, buồn gì sao chẳng nói?
Chỉ nghe tim nói nhỏ trở về thôi...
Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối
Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi.

Mộng về một đêm xuân sang
Em thì thầm ngày đó thương anh
Thuyền về một đêm trăng thanh,
Say mộng vàng đậu bến sông xanh
Mộng tràn ngập đêm trăng sao
Sao đầy trời từng chiếc lấp lánh
Rồi một chiều xuân thơ trinh
Cho lòng mình về với dĩ vãng ...

Xa nhau chưa, mà lòng nghe quạnh vắng?
Đường thênh thang gió lộng một mình ta ...
Rượu cạn ly uống say lòng còn giá
Lá trên cành một chiếc cuối bay xa ...

Hôm nay sao nghe bài này thấy hay quá, nghẹt thở....! :( . Bỗng dưng....

17
Tâm sự- Nhật ký / Re: Một chút gì....cho nhau
« vào lúc: 19/11/2012 01:14:20PM »
Mưa Và Nỗi Nhớ - Mỹ Tâm

18
Tâm sự- Nhật ký / Re: Lãng đãng những vần thơ.
« vào lúc: 02/11/2012 06:25:27PM »
♥ Hạnh phúc là gì anh có biết không?
Hạnh phúc là được nghĩ về anh trong mọi lúc
Hạnh phúc khi em biết tình cảm anh trao là chân thực
Sẽ chẳng đổi thay.

♥ Hạnh phúc là gì anh có hay
Hạnh phúc là có bờ vai anh mỗi khi em khóc
Hạnh phúc là khi em hiểu mình sẽ chẳng bao giờ đơn độc
Dù em xa anh.

♥ Hạnh phúc là gì anh có biết không?
Hạnh phúc là được gặp anh khi em nhớ nhất
Hạnh phúc là khi mắt em gặp mắt
Em thấy ngọn lửa nồng nàn trong trái tim anh.

♥ Hạnh phúc là gì anh có biết không?
Hạnh phúc là được ở bên anh khi anh cần em nhất
Dù im lặng nhưng đồng cảm trong em là chân thật
Em đã ước rằng mình gánh được nỗi đau.

♥ Hạnh phúc của em anh chẳng hiểu được đâu
Hạnh phúc bắt đầu từ khi em gặp anh ngày ấy
Dù cuộc đời vẫn có nhiều sóng dậy
Hạnh phúc vẫn yên bình khi em có anh bên.
ST

Hạnh phúc của em là những cái...giật mình...!

19
Tâm sự- Nhật ký / Re: Một chút gì....cho nhau
« vào lúc: 24/10/2012 08:02:18PM »
THU QUA LẶNG LẼ NỖI BUỒN - Nhạc và Lời Thơ: Vũ Thái Hòa

20
Tâm sự- Nhật ký / Re: Một chút gì....cho nhau
« vào lúc: 21/10/2012 08:36:29PM »
Ngam Tho - Chén Rượu Vô Thường



Trang: [1] 2
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

AUTO [F9]TELEX VNI VIQR VIQR* OFF Check Spell Old Accent