Chương trình từ thiện: Ấm áp vùng cao Hà Giang
Giải cu gáy đấu lần thứ nhất mừng SN diễn đàn 5 tuổi thành công tốt đẹp
Phóng sự: Nghệ nhân dân gian Trần Lữ
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

Tác giảChủ đề: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!  (Đọc 24515 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Hoàng Lương

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 47
  • Thanks 6
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #20 vào lúc: 19/09/2011 11:55:40AM »
Hãy trọn vẹn với cuộc sống
Cuộc đời cũng giống như trò chơi tung hứng. Bạn có trong tay 5 quả bóng có tên là: Công Việc, Gia Đình, Sức Khỏe, Bạn Bè và Tinh Thần Bạn phải cố gắng không làm rơi bất cứ quả bóng nào. Công Việc và Tinh Thần là những quả bóng cao su, nếu rơi xuống chúng có thể nảy trở lên vào tay bạn, nhưng 3 quả bóng còn lại là những quả bóng thủy tinh, chúng có thể sẽ bị trầy xước, sứt mẻ, hoặc thậm chí vỡ tan khi rơi xuống đất. Nếu không tự chủ, bạn khó có thể lường trước được quả bóng nào sẽ rơi xuống đất. Vì vậy hãy học cách giữ cân bằng cho cuộc sống của chính mình.

Công Việc và Tinh Thần là những quả bóng cao su, nếu rơi xuống chúng có thể nảy trở lên vào tay bạn, nhưng 3 quả bóng còn lại là những quả bóng thủy tinh, chúng có thể sẽ bị trầy xước, sứt mẻ, hoặc thậm chí vỡ tan khi rơi xuống đất. Nếu không tự chủ, bạn khó có thể lường trước được quả bóng nào sẽ rơi xuống đất. Vì vậy hãy học cách giữ cân bằng cho cuộc sống của chính mình.
Đừng hạ thấp giá trị bản thân khi so sánh mình với người khác. Mỗi chúng ta đều là những con người đặc biệt và có giá trị riêng. Nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là biết mình được đánh giá và nhìn nhận đúng.
 
 
Đừng để những ước mơ, mục đích của bạn lệ thuộc vào người khác, mà phải bắt nguồn từ chính khao khát, đam mê của bạn. Chỉ có bạn mới biết điều gì là tốt nhất cho bản thân mình.

Bạn hãy nâng niu, gìn giữ những gì thân thuộc, gần gũi nhất trong trái tim bạn. Đó chính là những giá trị tinh thần để cuộc sống của bạn thêm phần ý nghĩa.

Đừng để cuộc đời bạn trôi qua một cách vô nghĩa khi mãi chìm đắm trong kỷ niệm hay nỗi đau trong quá khứ hoặc lo lắng quá về tương lai. Hãy sống trọn vẹn cho giây phút hiện tại bằng tất cả cảm nhận và nhiệt huyết của trái tim mình.

Đừng bao giờ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn có thể làm được điều gì đó. Mọi thứ chỉ thật sự chấm dứt khi bạn thôi không muốn cố gắng nữa.

Đừng ngại nhìn nhận rằng bạn là người chưa hoàn hảo. Sự trưởng thành của con người diễn ra trong mọi giai đoạn cuộc sống. Chính sự nhìn nhận những khiếm khuyết đó sẽ là sợi chỉ nối kết mọi người lại với nhau. Hãy học hỏi vì kiến thức và trải nghiệm là vốn quý nhất mà bạn luôn có thể mang theo bên mình.

Đừng sợ phải đối mặt với khó khăn, thử thách vì đó chính là cơ hội vững vàng để bạn trưởng thành hơn.

Đừng để tình yêu thiếu vắng trong cuộc đời bạn bằng cách nói rằng thật khó tìm thấy nó. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là cho đi. Cách mau chóng nhất để đánh mất tình yêu là cố giữ nó thực chặt. Và cách tốt nhất để giữ trọn vẹn tình yêu là chắp cho nó một đôi cánh.

Hãy sử dụng thời gian và ngôn ngữ một cách cẩn thận. Không một lời nói hay khoảnh khắc nào đã qua có thể lấy lại được.

Đừng băng qua cuộc sống quá nhanh để rồi đến một lúc nào đó bạn sẽ phải tự hỏi mình đang ở đâu. Hãy vạch ra hành trình để luôn ý thức được rằng mình đang đi đâu trong hành trình ấy.

Cuộc đời ko phải là một cuộc đua. Nó là một hành trình để chúng ta từng bước chiêm nghiệm ý nghĩa cuộc sống. Điều quan trọng không phảỉ là phần thưởng khi bạn đến đích, mà chính là những gì bạn đã cảm nhận được trên từng chặng đường đi.

cugayliencuom2010

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 601
  • Thanks 95
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #21 vào lúc: 19/09/2011 03:16:06PM »
chào bạn cucdatron.
Bài của bạn viết rất ý nghĩa.
 _friend_
Lai rai vài chén say bí tỉ
Thiết nghĩ chuyện đời chẳng đáng chi!
[img]http://nv0.upanh.com/b5.s35.d1/6e0ae1db09f39ad387642ca641563a02_54392680.cugay300.gif[/img]

Hoàng Lương

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 47
  • Thanks 6
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #22 vào lúc: 19/09/2011 03:41:18PM »
TRE VÀ DƯƠNG XỈ
Một ngày, tôi quyết định sẽ từ bỏ. Từ bỏ công việc, mọi mối quan hệ, từ bỏ mọi mong ước, hi vọng của mình. Tôi muốn từ bỏ cuộc sống. Tôi đã đến tìm và nói chuyện với Chúa.

“Thưa Chúa, Người có thể cho con một lí do để không từ bỏ cuộc sống của con không?”.

Chúa rất ngạc nhiên khi tôi hỏi câu đó. “Con hãy nhìn đây” - Chúa lên tiếng - “Con có nhìn thấy cây dương xỉ và cây tre này không?”.

“Có”- Tôi kính cẩn trả lời.

“Khi ta gieo hạt của dương xỉ và cây tre, ta đã chăm sóc chúng rất cẩn thận. Ta cho chúng ánh sáng, ta tưới đầy đủ nước cho chúng. Cây dương xỉ lớn rất nhanh trên mặt đất. Màu xanh của nó chẳng mấy mà phủ kín cả một vùng.

Nhưng chẳng có dấu hiệu gì từ hạt giống của cây tre cả. Tuy nhiên, ta đã không từ bỏ hạt mầm đó. Một năm trôi qua, Dương xỉ nhanh chóng phát triển lớn mạnh. Nhưng một lần nữa, không một dấu hiệu của hạt giống cây tre. Và cũng một lần nữa ta không từ bỏ” - Chúa chậm rãi kể.

“Bước sang năm thứ ba, vẫn chẳng thấy gì từ hạt giống cây tre cả. Nhưng ta vẫn không từ bỏ. Năm thứ tư cũng không có gì khác. Ta vẫn tiếp tục công việc và không từ bỏ…

… Đến năm thứ năm, một mầm xanh vươn mình lên khỏi mặt đất. So với đám dương xỉ xung quanh, nó quá nhỏ bé và chẳng có chút ấn tượng nào. Nhưng chỉ 6 tháng thôi, cây tre đã cao hơn 30 mét. Nó đã mất tới 5 năm để phát triển bộ rễ. Rễ của nó rất khoẻ mạnh và có thể cung cấp cho nó tất cả những gì cần thiết để sống và vươn lên. Ta đã không cho cây tre một chút thử thách nào”.

“Con có biết không, con của ta, tất cả thời gian mà con phải vật lộn để sống, con đã xây dựng và hoàn thiện gốc rễ của mình” - Chúa nói tiếp.

“Ta đã không rời bỏ cây tre. Và ta cũng sẽ không bao giờ xa con. Đừng so sánh bản thân con với bất cứ thứ gì khác.

“Cây tre và dương xỉ có cách sống khác nhau mặc dù mục tiêu của chúng đều là màu xanh cho trái đất. Cơ hội của con sẽ đến…” - Chúa khắng định - “… Con sẽ vươn cao”.

“Liệu con có thể vươn cao đến đâu thưa Người?”.

“Vậy con có biết cây tre vươn cao đến đâu không” - Chúa không trả lời mà hỏi lại.

“Cao hết mức mà nó có thể phải không ạ?” - tôi ngập ngừng hỏi lại.

“Đúng thế” - Chúa mỉm cười - “Hãy cho ta cảm thấy tự hào khi thấy con vươn đến đỉnh cao nhất mà con có thể”.

Đứng tiếc nuối những ngày đã qua trong đời. Những ngày may mắn, tốt đẹp mang cho bạn hạnh phúc. Những ngày đen tối khó khăn mang lại cho bạn nhiều kinh nghiệm. Tất cả đều cần cho cuộc sống.


Những bài viết này mình sưu tầm được, và mình thấy rất ý nghĩa cho chúng ta, trong cuộc sống ai cũng gặp những khó khăn và thử thách. Nhưng ta còn có bạn bè, gia đình và 1 nghị lưc để vươn lên. Chúc tất cả anh chị em luôn được hạnh phúc và gặp nhiều niềm vui trong cuộc sống

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #23 vào lúc: 20/09/2011 09:19:13AM »
 Vại nước mưa
 (st của tác giả Trần Văn Lợi)
Không biết tự bao giờ, cái vại nước mưa đã trở nên rất đỗi thân thuộc, gần gũi với mỗi người dân quê. Cùng với ngôi nhà mái rạ vách đất, hàng cau thẳng tắp và mảnh vườn bé nhỏ, vại nước mưa là một trong những hình ảnh bình dị mà thiêng liêng trong ký ức thẳm sâu của mỗi con người. 
 
Đấy là cái thời mà tất thảy trẻ già, trai gái làng tôi còn phải tắm rửa, giặt giũ bên những bến sông; còn nước dùng cho việc ăn uống thì đều nhờ vào cái vại nước mưa ấy. Cha tôi phải cất công lên tận chợ huyện mới mua được cái vại bằng đất nung chu vi rộng hơn một vòng tay người lớn và cao khoảng một mét, rồi thả nổi trên sông mà kéo về nhà. Xếp mấy viên gạch kê làm nền, cha tôi đặt cái vại ở khoảng giữa của hai cây cau rồi lấy những tàu cau buộc nối dài chúng với nhau, quấn quanh hai thân cau từ trên xuống. Đầu dưới của hai sợi dây đó được bắt vào miệng vại. Vại nước mưa thường được đặt ở gần bếp để tiện cho việc đun nấu. Những cơn mưa rào làm dịu những trưa hè, hào phóng gieo xuống muôn nghìn giọt nước mát lành, ngọt ngào xuống khắp trần gian, thoả lòng mong đợi của những chiếc vại đã cạn tới đáy. Thông thường không bao giờ hứng nước ngay vì phải để cho mưa gội rửa hết mọi thứ bụi bẩn bám trên cây cau. Nước mưa tuôn xối xả, tràn trề trên những tàu lá rồi chảy thành dòng quanh thân cau, theo đường dẫn đổ vào vại đang chờ sẵn. Chỉ cần hai, ba trận mưa to là đã có thể đầy vại, dùng một tháng mới hết. Mẹ tôi lấy chiếc vung của cái nồi gang to đậy lên vại, để một chiếc gáo dừa trên đó, khi nào cần dùng thì múc nước ra từng ít một. Giọt nước mưa được coi là "hạt ngọc" của trời, được chưng cất qua quá trình bốc hơi nên trong vắt và ngọt lành. Ngày ấy, khi chưa có các loại nước giải khát và cũng chưa có các dụng cụ lọc nước như bây giờ, thì nước mưa luôn là thứ nước uống ngon nhất.

Thuở bé, tôi thường được mẹ ưu ái tắm cho bằng nước mưa để không bị rôm sảy và bệnh ngoài da. Vại nước mưa là nơi tôi cùng những đứa trẻ trong làng thường thả những chiếc lá nhỏ, những cánh hoa rồi thi nhau thổi khiến những "chiếc thuyền tí xíu" ấy cứ xoay tròn quanh miệng vại. Chúng tôi thích thú ngắm nhìn bóng những chiếc tàu cau cứ đong đưa, nổi chìm dưới vại nước hay khoả tay mò… bóng ông mặt trời khiến bóng những chòm mây trắng bỗng vỡ ra hoà tan vào nước, rồi lát sau mây kết tụ lại, nổi bồng bềnh đầy hư ảo.

Những trưa tháng sáu trời nắng chang chang như đổ lửa, thợ gặt đi làm về thì nơi tìm đến đầu tiên là vại nước mưa.  Vục vội gáo dừa xuống rồi bưng lên uống ừng ực, thoả thuê, khoan khoái mà không sợ đau bụng hay cảm lạnh. Nguồn nước mát lành lan toả khắp cơ thể, làm dịu đi cái nóng nực, mệt nhọc trong người. Cha tôi rất ưa uống trà nhưng phải là thứ trà được pha bằng nước mưa thì ông mới thích. Chính vì vậy, từ nghiện trà mà cha tôi mới nghiện… nước mưa. Không hiểu vì thứ nước này ít lẫn tạp chất hay còn vì điều gì khác nữa mà quả thật, chỉ khi được pha bằng nước mưa thì nước trà mới xanh, toả hương thơm và có vị chát ngọt hấp dẫn. Mỗi khi cha tôi nhìn trời mong mưa thì có nghĩa là vại nước sắp cạn rồi. Cũng từ sở thích này của cha mà sau này mấy anh em tôi, cũng như bao người đàn ông khác trong làng đều thích uống trà được pha bằng nước trong những chiếc vại ấy!

Đọc bài viết này, có ai nhớ tới quê hương không? Nhớ đến tuổi ấu thơ....
 
 
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

Hoàng Lương

  • Chính thức
  • ***
  • Bài viết: 47
  • Thanks 6
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #24 vào lúc: 21/09/2011 04:46:44PM »
CÂU CHUYỆN  CẢM ĐỘNG VỀ TÌNH MẸ!

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm  chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi , ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. !!! chỉ có một mắt!” Tôi xấu hổ chỉ biết chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ.Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng , tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gửi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện, hét lên:”Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!” Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời: “Ô, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gửi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai tang chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
“ Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ….
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ….”

Chúc anh chị và các bạn luôn được hạnh phúc bên Gia ĐÌnh.

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #25 vào lúc: 21/09/2011 05:59:03PM »
Chiếc bánh kem


- Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!

p/s : ở đâu đó quanh ta, vẫn còn những mảnh đời lam lũ, nghèo khó...
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

C80 Hoàng Mai.

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 1080
  • Thanks 320
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • Cu gay Viet Nam
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #26 vào lúc: 21/09/2011 08:15:58PM »
Chao ôi!
Đọc bài của Chip mà thấy C80 nhiều lúc cũng còn vô tâm quá! _calm_
Số người Trời đã định rồi
Thằng làm quần quật, thằng ngồi uống bia!

Tre làng

  • Administrator
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1233
  • Thanks 450
  • Bamboo
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • http://omega-7.org
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #27 vào lúc: 22/09/2011 04:22:22AM »
Nghịch cảnh của cuộc đời

Dự án tạc tượng mẹ VN anh hùng từ 81 tỉ đồng vừa mới bổ sung thêm 330 tỉ đồng. Và nghe đâu xây cầu thì tốn khoảng 5 tỉ đồng nhưng chưa có kinh phí.

Hiện cả nước còn hơn 44.000 bà mẹ Việt Nam anh hùng còn sống. Hầu hết các mẹ tuổi đã cao, sức yếu, nhiều mẹ cuộc sống còn khó khăn, sống neo đơn lúc tuổi già. Do đó nhiều người cho rằng dành hơn 410 tỷ đồng để xây tượng đài là quá lãng phí, mà nên dùng số tiền này chăm sóc những bà mẹ anh hùng còn sống.

VNexpress


xót thương các em đi học phải bơi qua sông


410 tỷ đồng xây tượng đài mẹ Việt Nam anh hùng

« Sửa lần cuối: 22/09/2011 04:26:31AM gửi bởi Tre làng »

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #28 vào lúc: 27/09/2011 06:55:49PM »
Một chàng thanh niên trẻ và thành đạt đang ngao du trên phố bằng chiếc xe Jaguar mới. Anh ta đi khá nhanh nhưng vẫn tò mò quan sát mấy đứa trẻ con đang ném thứ gì đó từ bãi đỗ xe. Bất chợt…
Anh thoáng thấy có vật vừa ném vào xe mình. Dừng xe ngay lập tức, nhưng anh không thấy có một ai.

Thay vào đó là vết tích của một viên gạch đã đập mạnh vào bên cạnh cánh cửa chiếc Jaguar. Đạp phanh, lái chiếc Jaguar quay trở lại nơi mà viên gạch đã được ném ra, người lái xe giận dữ nhảy ra ngoài. Anh ta tóm lấy cậu bé gần nhất và đẩy cậu sát lại chỗ đỗ ô tô, quát lớn:

“Viên gạch này là sao và mày là ai? Mày vừa làm cái quái quỷ gì thế? Đó là cái ô tô mới và viên gạch mày ném sẽ khiến tao phải mất rất nhiều tiền để sửa nó. Mày có biết điều đó không? Tại sao mày lại làm vậy?”.

Cậu bé có vẻ hoảng sợ: “Cháu thực sự xin lỗi… Nhưng cháu không biết làm cách nào khác. Cháu đã ném viên gạch vì không một ai dừng lại giúp cháu cả”.

Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt và cằm cậu bé, cậu chỉ vào chỗ khuất bãi đỗ xe gần đó.

“Kia là anh trai cháu”, cậu nói. “Anh ấy bị chệch bánh xe lăn và ngã ra lề đường nhưng cháu thì không thể nào đỡ nổi anh ấy lên”.

Nước mắt trực trào ra, cậu bé hỏi người thanh niên còn đang ngỡ ngàng: “Ông có thể giúp cháu đưa anh ấy trở lại xe lăn không ạ? Anh ấy bị thương, anh ấy quá nặng đối với cháu”.
Đừng để cuộc sống hối hả cuốn đi cả lòng tốt trong mỗi con người.
Không nói nên lời, người lái xe vội vã chạy ngay đến và nâng cậu bé tàn tật lên lại chiếc xe lăn. Sau đó, lại gần chiếc Jaguar, anh sờ tay vào vết xước. Vết cắt còn mới, nhưng một thoáng trong đầu, anh thấy, thực ra thì cũng chưa đến mức quá tệ.

“Cám ơn ông. Chúa sẽ ban phước lành cho ông”. Đứa trẻ xúc động nói với người lạ mặt.

Sửng sốt trước thái độ của đứa trẻ, chàng thanh niên nhìn theo đứa trẻ đẩy chiếc xe lăn xuống vỉa hè hướng về nhà của nó.

Nhìn lại chiếc Jaguar, sự hư hại rất dễ nhận thấy nhưng anh không bao giờ băn khoăn đến chuyện sửa chữa vết lõm ở cạnh cửa nữa. Anh sẽ giữ vết lõm đó để nhắc nhở mình rằng: “Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh, và nếu có ai đó ném đá vào bạn thì hãy khoan tức giận, rất có thể họ đang cần bạn giúp đỡ”.
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

Hồng Sâm

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 555
  • Thanks 116
  • ------(@_@)------
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #29 vào lúc: 27/09/2011 08:52:37PM »
chíp cũng  có  tấm lòng  đáy  cảm  động cho một câu chuyện . mình có đọc ở đau đó  rồi  hay  sao  đó
Niềm vui đẵng cấp và nghệ thuật--------(@_@)-------  lồng lụp lá
                     Tìm hoài một chú chim
             Mail: hongsamnt_86@yahoo.com
          ĐOÀN KẾT (@_@) GẮN KẾT TÌNH THÂN
TÀI CÁN TA BAO NHIÊU MÀ SAO CỨ NÓI NHIỀU HE HE

Thông Xanh

  • Phó Tổng điều hành
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 1372
  • Thanks 697
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #30 vào lúc: 28/09/2011 04:01:48PM »
Cảm ơn chip, câu chuyện rất ý nghĩa sẽ thức tỉnh nhiều tấm lòng đây. Hãy tiếp tục nha chip  _hoanho_ _hug_
-----------Xin cảm ơn Người---------
-----------Xin cảm ơn đời------------

nhanhot73

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 925
  • Thanks 244
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #31 vào lúc: 28/09/2011 04:27:54PM »
Lúc nào có thể được Chíp nện cho anh một viên gạch nhé , nhưng vào lưng thôi , vào đầu thì chắc anh chẳng còn gì nữa để mà suy nghẫm . Câu chuyện thật đáng   =(( =(( =(( .
Trăm năm trước ta chưa hề có
Trăm năm sau có cũng như không
Cuộc đời có có không không
Trăm năm còn  lại tấm lòng mà thôi .

Nghiệp Dư

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 345
  • Thanks 69
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #32 vào lúc: 28/09/2011 09:40:03PM »
ý anh Nhân rất hay nhưng không ném anh được vì vừa già vừa nhẹ, mà Chip ném nhanh lên kẻo không còn sức ném, câu chuyện rất nhân văn

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #33 vào lúc: 18/10/2011 10:46:48AM »
Chuyện chiếc bình vỡ

Một ngày đẹp trời nọ, có hai người cùng nhau mua về một chiếc bình. Họ đều rất hạnh phúc với chiếc bình mới và ngắm nhìn nó hàng ngày.

Họ đem đặt nó ở cạnh cửa sổ. Có lẽ, vì quá vui nên họ không để ý rằng: đó là nơi có nhiều gió, dễ làm cho chiếc bình bị đổ. Một ngày, có cơn gió lớn lùa qua cửa làm chiếc bình rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh.



Những chủ nhân của chiếc bình liền đi tìm một chiếc khác để thay thế. Nhưng sau nhiều ngày tìm kiếm, họ nhận ra rằng thật khó để tìm thấy một chiếc bình tốt và thích hợp như chiếc bình ban đầu. Họ quay về nhà và cùng nhau nhặt những mảnh vỡ lên, ghép lại thành một chiếc bình. Và tất nhiên, lần này họ không dám đặt chiếc bình ở cạnh cửa sổ nữa.

Thế nhưng, dù thế nào thì đó vẫn chỉ là một chiếc bình từng bị vỡ. Khi nhặt những mảnh vỡ để ghép lại, có những mảnh vụn mà người ta không thể nào tìm lại được. Dù rất nhỏ, nhưng những mảnh vụn ấy cũng làm cho chiếc bình không còn chắc chắn như ban đầu. Và dù không ở gần cửa sổ, nó vẫn không thể hoàn toàn tránh được gió.
Một ngày, một cơn gió nhẹ lùa vào phòng làm cho chiếc bình rơi xuống và lại vỡ một lần nữa...

...
Chiếc bình chính là tình yêu. Gió là thử thách. Và những mảnh vụn chính là những tổn thương mà người ta đã gây nên cho nhau... Điều quan trọng là mỗi người giữ gìn chiếc bình của mình như thế nào, để câu chuyện về chiếc bình được kết lại ở đoạn đẹp nhất.

SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

C80 Hoàng Mai.

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 1080
  • Thanks 320
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • Cu gay Viet Nam
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #34 vào lúc: 18/10/2011 11:22:05AM »
Ôi anh sợ một tiếng dây đàn đứt
Giữa nửa vời của một bản tình ca
Đang say đắm, mặn mà và êm ái.
Dù khéo léo có bàn tay nối lại
Thì... tiếng đàn cũng tê tái mà thôi!
Số người Trời đã định rồi
Thằng làm quần quật, thằng ngồi uống bia!

chipchip

  • Thủ Quỹ
  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 1046
  • Thanks 560
  • Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy....!
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #35 vào lúc: 10/11/2011 08:50:03AM »
Ngụ ngôn về giọt nước mắt

Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.

Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển đầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được.

Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.

Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút trái đất như con người.

Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa làm buổi chiều đến sớm hơn.

Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các.

Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.

Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.

Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền kiếp, là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quan trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.

Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường. Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô.

Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh. Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ nhật mưa lất phất, mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.

Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn của anh.

Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu, em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học, hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.

Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.

Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh.

Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.

Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau.

Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình.

Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
ST
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG ~:>

lamquangnha

  • Hero Member
  • *****
  • Bài viết: 251
  • Thanks 99
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #36 vào lúc: 10/11/2011 09:25:37AM »
        Chip hôm nay có vẽ buồn thì phải? đọc bài của chip mà anh cứ tưởng mình đang đọc kịch bản vậy? =)) , anh hy vọng rằng trên trần thế nầy vẫn còn những "Thiên thần" như thế. Riệng anh xin chúc Chip luôn đẹp như những thiên thần ấy  _yahoo_.

C80 Hoàng Mai.

  • Global Moderator
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 1080
  • Thanks 320
    • Xem hồ sơ cá nhân
    • Cu gay Viet Nam
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #37 vào lúc: 10/11/2011 09:36:46AM »
Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất và khó quên.
Nhưng mối tình cuối là mối tình bất diệt!
Bài viết cảm động và nhiều tâm trạng!
Số người Trời đã định rồi
Thằng làm quần quật, thằng ngồi uống bia!

Thông Xanh

  • Phó Tổng điều hành
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 1372
  • Thanks 697
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #38 vào lúc: 10/11/2011 10:44:29AM »
Hạnh phúc đơn giản

Thu vẫn vậy, lá vàng rơi, những cơn gió nhè nhẹ thổi. Nhưng cô đã khác. Cô thay đổi quá nhiều. Từ một cô gái trầm tính ít nói, hay buồn mà giờ đây cô nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, cười ngay cả khi trong lòng mình rất buồn. Vì sao vậy? Vì cô muốn mọi người xung quanh mình hạnh phúc.

Cô vẫn hay nhìn ra xa xăm vào mỗi buổi tối, nhìn những gì diễn ra xung quanh và nhìn những căn nhà đối diện. Tiếng đàn khe khẽ từ một căn nhà làm cô chú ý. Người đàn ông trung tuổi đánh đàn ghi ta, người phụ nữ gối đầu lên chân người đàn ông ấy – một cảnh tượng đầy vẻ lãng mạn. Và cũng như thường lệ một ông già chở đứa cháu tay cầm chong chóng trên chiếc xe đạp cũ nhưng cũng đầy vẻ chắc chắn, tiếng bánh mỳ rao vẫn vọng quanh đây. Bất chợt cô thấy hạnh phúc. Cô nhận ra hạnh phúc đối với cô là cuộc sống bình yên, là những con người đang hạnh phúc, đang vui vẻ quanh mình. Hạnh phúc thật đơn giản.
Cô thấy có lỗi vì đã giữ vẻ mặt u buồn của mình suốt hai tháng qua, cô đã làm cho những người luôn thương yêu cô, quan tâm tới cô thấy lo lắng và buồn cho cô. Vậy là cô thay đổi mình. Cô bắt đầu từ nụ cười. Cô không ngờ rằng không chỉ người thân xung quanh cô thấy vui vì cô đã trở lại, đã hết buồn mà chính bản thân cô cũng thấy dễ chịu hơn sau mỗi nụ cười. Cô yêu đời hơn, yêu mùa thu hơn, có nhiều người bạn hơn và cô sẵn sàng ban tặng nụ cười cho bất cứ người nào cần đến nó.

 
-----------Xin cảm ơn Người---------
-----------Xin cảm ơn đời------------

Thông Xanh

  • Phó Tổng điều hành
  • Hero Member
  • ****
  • Bài viết: 1372
  • Thanks 697
    • Xem hồ sơ cá nhân
Re: Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!
« Trả lời #39 vào lúc: 29/11/2011 08:15:19AM »
Chúc mọi người ngày mới tốt lành

Ngôi nhà trên ngọn đồi

   Long sống cùng với gia đình trong một ngôi làng nhỏ ở phía Nam Châu Á. Cũng giống như những người khác trong làng, gia đình Long sống bằng nghề nông. Dân làng đều xây nhà dưới đồng bằng bên cạnh cánh đồng của họ, chỉ duy nhất nhà của gia đình Long nằm trên đỉnh đồi.

Bởi vì cánh đồng của gia đình Long cũng nằm ở phía dưới đồng bằng như bao người khác, nên mỗi ngày, cha và mẹ anh phải lên xuống ngọn đồi để làm ruộng. Trong mùa gặt, họ phải khiêng thóc lên đồi để đem chứa vào nhà kho. Và bởi vì trường học cũng ở dưới đồng bằng, nên mỗi buổi sáng, Long đi xuống đồi để đến trường và leo lên đồi để về nhà vào mỗi buổi chiều.

Một ngày nọ, Long than phiền với bố về điều này. “Thật không công bằng. Con phải leo lên, leo xuống ngọn đồi mỗi ngày, trong khi các bạn con thì không phải thế. Tại sao chúng ta lại phải sống tận trên đồi như vậy hở bố?”

Bố của Long suy nghĩ chốc lát trước khi trả lời. “Bố cũng không biết tại sao chúng ta lại sống trên đồi. Nhà chúng ta đã ở đây qua rất nhiều thế hệ. Bố rất biết ơn về ngôi nhà nhỏ ở đây của chúng ta. Hãy nghĩ theo cách này vậy: Chúng ta là những người đầu tiên được nhìn thấy mặt trời mọc vào buổi sáng và là những người cuối cùng nhìn thấy
mặt trời lặn vào buổi tối”.

Nhưng điều này chẳng có ý nghĩa gì nhiều đối với Long. “Nhưng chúng ta phải chịu vất vả hơn những người khác. Con phải đi bộ nhiều hơn các bạn khác. Điều đó không công bằng!”

“Ồ, nhưng chúng ta không nên nói như thế”, bố của Long đáp lại. “Thiên Chúa ban cho chúng ta ngôi nhà này để ở và chúng ta nên biết ơn Ngài về điều này”.

Tuy nhiên, Long vẫn không chấp nhận. Anh ta ao ước có thể sống phía dưới đồng bằng.

Một ngày nọ, không bao lâu sau cuộc trò chuyện, mây đen bắt đầu kéo đến ngôi làng của Long. Lúc ấy chỉ vài tuần sau mùa gặt, do đó dân làng nhìn bầu trời và lo lắng về kho trữ thóc. Và thời tiết trở nên mỗi lúc một xấu hơn. Bầu trời ngày một tối đen. Và rồi điều phải đến đã xảy đến. Mưa không ngừng trút xuống. Trời cứ mưa, cứ mưa, và cứ mưa mãi. Đồng ruộng và những ngôi nhà dưới đồng bằng đều bị ngập. Mùa màng và dự trữ đều bị mất sạch.

Chỉ duy nhất căn nhà của gia đình Long trên đỉnh đồi là khô ráo, và là nơi cho tất cả dân làng trú ẩn. Họ rất biết ơn về căn nhà trên đỉnh đồi của gia đình Long, và họ đã ăn lương thực mà gia đình Long dự trữ.

“Bây giờ, con có thật sự biết ơn vì căn nhà của chúng ta ở tận trên đồi không?”, cha của Long nói với cậu với một cái nhìn trìu mến.

Long mỉm cười một cách ngượng ngùng và gật đầu.
***

Chúng ta thường than phiền về những khó khăn trong cuộc sống hoặc nghĩ rằng cuộc sống khó khăn và vì thế chúng ta cho rằng Thiên Chúa đã không công bằng đối với chúng ta. Nhưng nếu chúng ta chấp nhận tất cả những gì Thiên Chúa để cho xảy ra trong cuộc sống của chúng ta, và luôn biết tạ ơn, một ngày nào đó chúng ta sẽ nhận thấy rằng Ngài sẽ biến những gì chúng ta xem là khó khăn trở ngại thành những gì cứu rỗi cho chính chúng ta và cho người khác.

Trong cái hoạ đều có cái may. - tác giả người Anh Angela Cater (1940-1992)

Hạnh phúc do chính bạn tạo ra. Một số người trong cơn khó khăn, hoạn nạn vẫn vui vẻ một cách lạ thường; số khác lại than khóc dù chỉ trong một lúc khó khăn nhỏ nhoi nhất. Những ai trông đợi khó khăn và tai hoạ qua đi sẽ là những người vượt lên trên trong cuộc sống. Và ánh sáng rực rỡ của thái độ tích cực của họ sẽ chiếu sáng trên con đường của những người khác. - Chloe West
 
 
Colin C.Bell
Nghi Ân dịch
-----------Xin cảm ơn Người---------
-----------Xin cảm ơn đời------------

 

Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

AUTO [F9]TELEX VNI VIQR VIQR* OFF Check Spell Old Accent