Không hiểu sao cứ mỗi lần đọc thơ của chị Chíp, MT lại ước gì trái tim mình lúc nào cũng tràn đầy cảm xúc, đam mê . Nhiều lúc ngồi âm thầm, bỗng thảng thốt giật mình vì 'trái tim cứ dần chai sạn theo năm tháng' , không còn dễ rung rinh rung rinh nữa, chẳng biết nên vui hay nên buồn.
Xin trích tặng các bác cu thủ 1 bài thơ của Phan Lê Trung Tín mà MT vừa sưu tầm được:
Bài thơ: Có thể rồi… (Trích trong chùm thơ Những con tàu không về lại sân ga)
Có thể rồi ngày ấy rất xa xăm
Em trở về sau những mùa quên lãng
Con chim đầu đình nhớ em giọng ca khô khản
Gió cũng trở mình khơi dậy bình minh.
Có thể rồi tất cả sẽ lặng thinh
Có ai hẹn thề để mà trách móc
Giữa những âm thầm là muôn giọt khóc
Tuôn chảy thành dòng như suối mênh mang
Có thể rồi gió mùa sẽ sang
Chỉ với anh và… một mình chiếc bóng
Cứ lặng thầm nhìn xa trông ngóng
Nhớ lại thuở nào... Em có buồn không?
Anh dối lòng không giận gió đông
Nhưng vẫn từng đêm trách hờn nhau đấy
Có yêu nhau đến thế nào cũng vậy
Cũng có ngày mình sẽ phôi pha...
Có thể rồi... ta khóc với ta...
đọc xong bài này của bác em nhớ Hà nội đến tê tái. Những năm 2000/2005. Hồi đó học năm thứ nhất mỗi tuần 3 buổi đến trường đh ngoại ngữ đối diện với nhạc họa học thêm tiếng anh, được bổi đầu đến buổi thứ 2 chết mê chết mẩn co ban học cùng. Rồi tìm đú biện pháp từ trà đá vỉa hè tới bánh khoai, bánh chuối tới cà phê nắng nguyễn chí thanh đến new, stabool,xo... Cuối cùng cũng có thể khoác tay nhau đi trên con đường từ nhà xe, qua nhà sách,dưới rặng cây xung quanh sân bóng,xuyên qua đường tắt sang đường lương thế vinh rồi qua ktx đhqg.quay về đhnn là hết buổi học thêm.... Câu chuyện ko đầu ko cuối của em chắc nhiều bác đọc chẵng hiểu gì,nhưng em thường ước có 1 ngày em được quay lại dù chỉ 1 lần với những rạng cây, với sân bóng và với cô gái đó 1 lần. Cảm ơn bác minhtri đã cho em đươc tìm lại kí ức. Chân thành cảm ơn.