Chương trình từ thiện: Ấm áp vùng cao Hà Giang
Giải cu gáy đấu lần thứ nhất mừng SN diễn đàn 5 tuổi thành công tốt đẹp
Phóng sự: Nghệ nhân dân gian Trần Lữ
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

THÀNH VIÊN - CUỘC SỐNG > Tâm sự- Nhật ký

Cuộc sống và những câu chuyện tiếp nối....!

(1/26) > >>

chipchip:
Tự buông trôi mình trong nỗi ám ảnh của quá khứ, đâu phải là khôn ngoan, sáng suốt. Kỷ niệm sinh ra để ta thêm lòng dũng cảm, chứ không phải để cướp nó đi. Bởi lẽ chúng ta đã nếm trải nỗi đau và niềm hạnh phúc, chúng ta biết rằng một cuộc sống mới vẫn có thể bắt đầu. Bạn không tin sao?"

Trong căn phòng tối , có bốn ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng.

Ngọn nến thứ nhất lên tiếng than vãn :"ta là biểu tượng của sự thanh bình , hòa thuận. thế nhưng ngày nay những điều đó thật chông vênh. Thế gới hiếm khi im tiếng súng, người với người, thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng còn hằn học , cãi cọ nhau. Ta vô cùng thật vọng vì thấy mình vô nghĩa".
Thế rồi ngọn nến leo lét và mờ dần cho tới khi lụi tắt hoàn toàn.


Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể: "ta là ánh sáng của niềm tin, thế nhưng dạo này ta hình như trở thành một kẻ thừa thải, một món hàng xa xỉ. Biết bao nhiêu người chỉ biết chạy theo lối sống thực dụng không cần tới niềm tin nữa , ta hóa ra vô ích mà".
Nói rồi ngọn nến từ từ tắt.


"Ta là ngọn lửa của tình yêu", ngọn nến thứ ba hiu hắt nói. Nhưng ta không còn đủ sức để tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những kẻ ruột thịt nhất của mình. Ta trở nên vô dụng rồi. !", dứt lời phẫn nộ, ngọn lửa phụt tắt.


Căn phòng trở nên tối tăm, lạnh lẽo .

Chỉ còn một ngọn nến nằm tận góc xa vẫn tiếp tục tỏa sáng, nhấp nháy như ngôi sao lẻ loi, cô độc giữa bầu trời đêm âm u.....

Bất chợt cô bé bước vào phòng.
Thấy ba ngọn nến bị tắt , cô bé òa khóc, "tại sao các bạn không tiếp tục tỏa sáng nữa? cuộc sống này luôn cần đến các bạn, thanh bình, niềm tin, tình yêu phải luôn tỏa sáng đến cùng mà!".

Ngọn nến thứ tư _ nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong phòng _ lúc này mới lên tiếng :

"Đừng lo cô bé ! khi tôi vẫn còn cháy thì có thể thắp sáng lại ba ngọn nến kia. Bởi tôi chính là hy vọng".

Mắt cô bé sáng lên. Lau những giọt nước mắt còn đọng lại , cô bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.

"Đừng quên hy vọng , sự hy vọng cho bạn sức mạnh ngay khi bạn đang bị bỏ rơi".

 nguồn : quay cóp
p/s : Mình không biết post ở cái mục nào cho đúng, thôi thì xăm mình post vào cái nhà này, admin  _calm_ nha

C80 Hoàng Mai.:
Ạnh yêu em, Chip ạ! _huglove_ _yahoo_

C80 Hoàng Mai.:
 Ngọn nến không cháy.
Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.

Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gấi bé bỏng của mình.

Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: " Tại sao nến của con lại không cháy?". Bé gái đã đáp rằng: " Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con".
Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông.

Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười


chipchip:
Em rất giống… vợ tôi
Lần nào cũng vậy, cứ đến giờ thi nói là cổ họng Quyết lại cứng lại. Rất chăm học, lại chuẩn bị trước nhưng vào phòng thi thì lúc nói tiếng Pháp, lúc đá tiếng Anh. Vốn là một cô gái xuất thân từ Thanh Hóa nên Quyết rất tự ti về giọng nói địa phương của mình. Đã theo học ngoại ngữ, giọng nói phải chuẩn mới hy vọng đạt điểm cao.

Lần này cũng vậy, nhưng Quyết kịp hoàn hồn khi nhận ra thầy Bình, giáo viên trực tiếp giảng dạy Quyết môn văn học Pháp. Thầy rất dễ tính. Sinh viên đồn rằng chưa có ai thi nói phòng thầy mà phải thi lại cả. Quyết lấy lại tự tin hơn khi thấy thầy nhớ tên mình. Nhưng sao không thấy thầy nói tiếng Pháp?

“Tôi biết em nỗ lực rất nhiều trong quá trình học tập”.

“Dạ”.

“Nhưng em chưa bao giờ đạt điểm tốt môn nói cả?”.

“Dạ, em biết, nhưng thưa thầy… khó quá ạ”.

“Em cần nỗ lực và tự tin hơn nữa”.

“Dạ, em sẽ cố gắng hết sức”.

“Lần này tôi cho em 7 điểm với hy vọng em sẽ tự tin hơn trong quá trình học tập”.

“Em cảm ơn thầy”.

“Tối nay tôi có việc quan trọng muốn nhờ em, 7 giờ em xuốnng căng-tin gặp tôi. Thôi hết giờ rồi, em ra đi”.

“Vâng, em chào thầy ạ”.

Ra khỏi phòng thi, Quyết thấy thật may mắn khi gặp thầy chứ không thì không biết có qua nổi kỳ thi này hay không. Nhưng không hiểu thầy định nhờ mình việc gì nhỉ?

Bảy giờ Quyết có mặt ngồi đợi thầy như đã hẹn, cố ráp các chi tiết về thầy: Thầy rất hiền, tận tụy với nghề, được lòng tất cả những sinh viên theo học. Thầy sống một mình, vợ thầy mất khi còn rất trẻ vì một cơn bạo bệnh… Đang miên man suy nghĩ thì thầy đến. Thầy ăn mặc trẻ trung hơn, dường như che giấu được vết hằn của thời gian trên gương măt một nhà giáo yêu nghề.

“Em chào thầy ạ”.

“Chào em, em đến lâu chưa?”.

“Em cũng vừa mới đến ạ”.

“Hôm nay tôi hẹn em ra đây không phải vì mục đích công việc hay học tập gì, tôi chỉ muốn tìm lại một chút kỷ niệm thời xa xưa, một thời mà…”

“Em không hiểu, nhưng nếu điều đó làm thầy vui thì em cũng rất vui ạ”.

Câu chuyện cứ thế diễn ra, tất cả các kỷ niệm về người vợ thân thương, về cuộc đời nhiều bước ngoặt của thầy cứ thế ùa về. Rồi lúc nào không hay, cả hai thầy trò như đang sống cùng những ký ức của năm tháng, cho đến khi mắt cô sinh viên bé nhỏ ngân ngấn nước.

“Em rất giống vợ tôi, người con gái duy nhất tôi yêu; em là hiện thân của tình yêu mà tôi nâng niu suốt cuộc đời này.”


“…”

“Suốt hai năm qua tôi còn đứng vững và tiếp tục giảng dạy là nhờ được nhìn thấy bóng dáng em mỗi ngày”.

Quyết không hiểu đây là tâm sự của thầy hay là một lời tỏ tình của một người đàn ông dành cho mình. Chỉ biết rằng cô thấy thương thầy. Cô không ngờ rằng một giáo sư đáng kính như vậy mà phải sống một cuộc sống thiếu thốn tình cảm và vẫn cô đơn khi tuổi già đang đến. Cô chẳng biết phải làm gì để thầy được vui vẻ hạnh phúc mà mình không mắc lỗi với người yêu đang công tác tận ngoài hải đảo xa xôi.

Vẫn biết tình yêu không bao giờ có lỗi. Trái tim luôn có lí do riêng của nó. Nhưng tình yêu sẽ trôi về đâu khi chỉ một trái tim lạc nhịp? Cầu mong cho cuộc đời này, mọi trái tim sẽ trôi về với trái tim để không còn những tình yêu không bến đỗ.

p/s C80 : chíp thích bài của bạn _friend_

chipchip:
Chào tất cả mọi người ,xin chúc mọi người một ngày Quốc Khánh 2/9 vui vẻ!
Cà phê muối...

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:

- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!

Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống. Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.

Cô gái thật sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo... Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.

Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc. Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.

Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:

"Gửi vợ của anh, Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó, anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu. Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời".

Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".

p/s : Buồn quá! Nhưng thật cảm động. Có thể câu chuyện này là không có thực nhưng ở đâu đó, vẫn có những tình yêu mãnh liệt như chàng trai đối với cô gái này, đi suốt cả cuộc đời, ly cà phê muối vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu....

Mục chính

[0] Thứ tự các tin nhắn

[#] Trang tiếp

Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook
Chuyển tới phiên bản đầy đủ