Chương trình từ thiện: Ấm áp vùng cao Hà Giang
Giải cu gáy đấu lần thứ nhất mừng SN diễn đàn 5 tuổi thành công tốt đẹp
Phóng sự: Nghệ nhân dân gian Trần Lữ
Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook

THÀNH VIÊN - CUỘC SỐNG > Tâm sự- Nhật ký

Một chút gì....cho nhau

<< < (2/79) > >>

chipchip:
Sao đọc những lời của Big, Chíp cứ ngỡ như Big nói cho Chíp vậy đó....!
Hôm nay mưa rả rích hoài không thôi, nghĩ vẫn vơ....
Mình không muốn ai phải rời xa...., mình sẽ cố níu chân....
Nhớ đến một bài hát để tặng...
Anh Xin Làm... - Quang Dũng


Ðừng đi em ơi
Bên kia núi đâu có trời xanh hơn
Bên kia sóng đâu vỗ về miên man
Bên kia đời đâu có gì hân hoan

Ðừng xa nhau em
hạt sương cũ chan chứa tình đơn sơ
Bông hoa cũ vẫn nở trọn trong ta
Những kỷ niệm đâu dễ gì phôi pha

Ðừng đi em nhé
vì những buồn vui
sẽ nối lòng ta
Thành mối dây đời trói ta từ đây
Thành mối dây đời trói ta từ đây

Anh xin làm cỏ dại đón bước chân em
Anh xin làm tàng cây che mát thân em

Ðừng đi em ơi
Bên kia gió đâu có gì xôn xao
Bên kia nắng đâu có còn lung linh
Bên kia trời đâu có nhiều trăng sao
Ðừng xa nhau em dòng thư cũ em có còn say mê
Chân em có khi mỏi mòn lê thê
Hãy trở về bên gối mộng đêm naọ

Duy Hùng:
Cảm xúc cuối tuần
Một tuần có vài sự kiện. Suy nghĩ lại và tự đánh giá không biết mình sẽ thuộc loại người nào nhỉ ...Một kẻ yếu đuối, lười nhát và vô dụng hay một người bình thường hay một người luôn lạc quan hay một kẻ luôn nói được lời hay trái ngược với suy nghĩ thực của mình...! Đâu mới là con người thật của mình. Đôi lúc tự hỏi ... để rồi cũng không có câu trả lời chính xác về chính mình, định hướng, mục tiêu của mình...
Một vài sự kiện gây tác động đến suy nghĩ... đôi lúc nó làm mình buồn, nhưng cũng có một suy nghĩ lạc quan. Vui hay buồn... cũng không biết nữa, những suy nghĩ tự đấu tranh với nhau làm mình mệt mõi, và "giải pháp quên nó đi" được thực hiện bằng phương pháp ... riêng của mình. Mặc kệ sự đời, mình làm Tiên  để rồi sáng sớm thức dậy, tự chế một bình chè xanh thưởng thức và bắt đầu một ngày mới...
Đi vào công ty như mọi ngày, kiếm một bộ tài liệu và ngồi tự tìm hiểu xem "Họ đã làm điều đó như thế nào"! Lần thay đổi công việc này gây cho mình nhiều áp lực, nhiều bất ngờ và bỡ ngỡ như một sinh viên tập sự (mặc dù mình già hơn một sinh viên tập sự rất nhiều ). Đôi lúc cũng muốn gật gù, tự phải tìm tìm thú vui, lén nhắn một tin nhắn theo "kiểu phá rối", hoặc một cuộc gọi dễ bị chửi "Cứu với, buồn ngủ"! Nhưng mình bị thức giấc thường là lời của Má "Cố gắng lên Con, Má làm vất vả lắm mà không có nhiều tiền như... con" . Mình cũng có giá quá đi chứ !!!
Có 2 thú vui liên quan đến cái túi tiền, đó là GIỮ TIỀN và TIÊU TIỀN.  Mình luôn tìm cảm giác lạ trong cách tiêu tiền, nói chung là cả 2 điều này cũng đều có niềm vui riêng! Và lần này, mình tự quản chế mình bằng cách khóa tài khoản của mình chờ cho đến cuối tháng, nhìn mặt cũng sáng sủa lắm nhưng trong túi không có nhiều tiền . Và một ngày gật gù như mọi ngày, nhưng đặc biệt hơn là việc nhận được tin nhắn "...bạn có lời đề nghị gọi lại vào số..." của một đứa em lâu lắm rồi không gặp, và chuyện liên quan tới tiền ... bởi vì một lí do đơn giản! Uhm, OK, đôi lúc mình làm cái điều gì đó mà mình cũng không biết mục đích của nó là gì! Có đúng là mình đang giúp hay đang dung túng người khác! Và nên làm một người lạnh lùng hay một kẻ nhẹ dạ. Kệ, Dù sao mình cũng còn "nên thân" hơn một người nào đó... Cười, vì ít ra mình cũng có một con đường không mấy khó nhọc để đi (hơi hơi thôi) và dẫu không bước được với lựa chọn thứ nhất này thì lựa chọn thứ 2 của mình cũng... không đến nỗi nào. Bước tiếp!
Một tuần cứ lẳng lặng mà trôi qua đến cuối tuần, chợt nhớ ra lâu rồi, mình không đi thăm ai cả! Không "hâm nóng" các mối quan hệ ! Nhưng mà, nghĩ cũng lạ, có vài người mình tới thăm họ nhiều lần mà họ có biết nhà mình ở đâu đâu! Đôi lúc cũng bực, nhưng mà thôi, quan tâm tới người mình yêu quí là niềm vui. Hy vọng sự chia sẻ của mình cũng là niềm vui đối với họ... Cuối tuần bổng dưng lại thích món ăn quen thuộc, mình gọi điện trước cho Chị gái rồi chạy về nhà khi vừa hết giờ. Đường tp hình như ở đâu cũng có kẹt xe, lần này là một cái chợ nhỏ vùng ven tp. Kẹt xe khiến mình phải đứng gần một quầy bán thịt mà liếc sơ qua thì mình thấy đã không thể ăn được rồi. Vậy mà, một lát sau, một người đàn ông, vẻ ngoài là một người lao động chân tay, tới mua một phần trong số đó. Nghĩ cũng chạnh lòng, mình còn sung sướng hơn nhiều người nhỉ! Suy nghĩ vẩn vơ...
Chủ nhật, làm TIÊN lâu hơn một tí, 8h sáng bắt đầu với một ly chè xanh nóng, thật là ngon...Hôm nay tự nhóm bếp than, nướng gần hết cả bịch bánh tráng Má gửi, rồi đi siêu thị mua ít ốc về nấu don ăn . Đặc sản và rẻ vô cùng  . Vừa bước ra khỏi nhà, thấy một nhóc ngồi buồn rầu trước cửa, nhưng mình bỏ đi chợ. 1h sau trở về, thì nhóc chuyển thành nằm dài trước góc cầu thang. Mình vào nhà rồi ra hỏi nhóc thế nào? Có đói không? nhóc nói nhóc đói... , hix thật là tội. Không biết diễn tả thế nào nữa. Giữa tp phồn hoa này, trước mắt mình có một em bé như thế. Mình lấy cho nhóc một ly nước mát một cái bánh tráng  và một hộp sữa rồi chạy vào nấu ăn. Đến chừng dọn ăn thì mới nhớ tới nhóc, chạy ra thì chỉ còn cái ly trước cửa. Tự dưng có một cảm giác gì đó...suy nghĩ về mình...
Cảm giác ấy khiến mình nghĩ về một vài điều, một vài người... Cuộc sống có quá nhiều điều khiến người ta có cảm giác chán nản, mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau và cần phải đối mặt để giải quyết nó. Hy vọng là mình có thể "chiến đấu" với cuộc sống của mình tốt!

chipchip:
Bà con cùng Chíp lắng nghe những giai điệu của mưa nhé!

Những bản nhạc hòa tấu bất hủ ^^ ¯`· · u c s nguy$n~· ·´¯ Cuc nguyen~ ^^ Yahoo! 360plus 2


chipchip:
Chuẩn bị rời thành phố một buổi chiều tắt nắng....

Một mình



Còn bao lâu nữa, khi ta bạc đầu
Tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng nhìn nhau...

BigBird:
Em ru gì, lời ru cho đá núi, đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian
Em ru gì lời ru cho biển khơi, biển khơi biết bao giờ ngừng lặng
Em ru gì lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố
Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha
Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt
Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu

Đâu phải bởi mùa thu (Phú Quang) - Ngọc Tân

Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm, một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Anh đâu phải là chiều
Mà nhuộm em đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay anh chẳng đến
Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh

BIỂN NỖI NHỚ VÀ EM

Mục chính

[0] Thứ tự các tin nhắn

[#] Trang tiếp

[*] Trang trÆ°á»›c

Diễn đàn Cu gáy Việt Nam trên facebook
Chuyển tới phiên bản đầy đủ